Món Hời Lớn – Chương 6

Câu này tôi quả thật không thể phản bác lại .

 

Ba mẹ tôi mất sớm, tôi sống nhờ nhà cậu. Mặc dù cậu mợ đối xử với tôi cũng không tệ, nhà họ đã có ba đứa con, cuộc sống cũng không dư dả gì, sống nhờ nhà người khác vẫn luôn có chút không thoải mái.

 

Ban đầu, tôi cũng không biết gia đình Tạ Hoài Cảnh giàu đến , chỉ biết hắn vừa đẹp trai vừa thông minh.

 

Vậy là tôi quyết tâm theo đuổi hắn. Sau khi thành công, hắn cầu hôn tôi, lại gửi cho cậu mợ tôi một khoản tiền lớn.

 

Cuộc sống của tôi từ đó hoàn toàn thay đổi.

 

Nếu hỏi trước đến nay tôi có giúp hắn chuyện gì không thì có lẽlà khi hắn tranh giành quyền thừa kế công ty với chị họ, tôi và hắn mở kinh doanh trang sức, lô thiết kế đầu tiên đều do tôi phụ trách hoàn toàn. Chính điều này đã trở thành một yếu tố quan trọng giúp hắn giành quyền thừa kế.

 

Nghĩ đến đây, tôi thở dài: “Vẫn phải dựa vào chính mình để kiếm tiền thì tốt hơn, nếu sau này Tạ Hoài Cảnh cưới vợ mới, không buồn chu cấp cho mình nữa thì sao.”

 

Bạn thân tôi vừa nghe xong liền bật dậy: "Hai người ly hôn đã hơn một năm rồi, mỗi tháng ta đưa cậu nhiều tiền như , chưa kể lúc ly hôn cậu còn chở nguyên một xe tải đầy hàng xa xỉ phẩm từ nhà ta đi, chẳng lẽ cậu không tiết kiệm chút nào sao?"

 

"Tất nhiên là có chứ, số tiền đó là quỹ dự phòng của tớ, tớ sẽ không vào đâu."

 

8.

 

Có lẽ vì trước đây tớ không có chí hướng sự nghiệp, thích nằm ở nhà hoặc chạy khắp thế giới, nên tôi rất khó gặp mặt Tạ Hoài Cảnh.

 

Giờ có chí hướng rồi, bắt đầu chạy tới các câu lạc bộ lớn, những nơi tổ chức đua ngựa, quay lại vlog cuộc sống của quý bà giàu có, lại vô đụng phải hắn.

 

Câu lạc bộ này trước đây Tạ Hoài Cảnh đã từng đưa tôi tới, một số nhân viên ở đây vẫn còn nhớ tôi.

 

Nhưng số lần cưỡi ngựa của tôi đếm trên đầu ngón tay, muốn quay cảnh quý bà cưỡi ngựa một cách thư thái quả là khó khăn, thân bảo tôi phải luyện tập thêm, đến khi có cảm giác thì mới quay .

 

Tôi đang cố gắng thuần phục con ngựa trắng nhỏ này.

 

Tạ Hoài Cảnh thế mà lại xuất hiện ở đây, hắn mọi người vây quanh, người đi bên cạnh hắn là Hà Hi, ấy mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa màu trắng, trông vô cùng phong cách.

 

Bạn thân tôi cũng phát hiện ra, còn tìm nhân viên để hỏi thăm, biết Hà Hi là đại diện của chuỗi cửa hàng trang sức Tạ thị, hôm nay đến đây để quay chụp quảng cáo.

 

Khu cưỡi ngựa này rất rộng, họ một khu khác để quay, không ảnh hưởng đến hoạt bên phía chúng tôi.

 

Tôi không biết Tạ Hoài Cảnh có thấy tôi hay không. Sau khi cưỡi ngựa đi vài vòng, tôi xuống ngựa rồi đi tới khu vực nghỉ ngơi.

 

Vừa ngồi xuống, Hà Hi đã đi ngang qua, ánh mắt ấy dừng lại trên người tôi, tôi không muốn chào hỏi cũng khó.

 

Đành phải gượng: "Trùng hợp thật, lại gặp nhau rồi."

 

Hà Hi vẫn giữ vẻ kiêu ngạo như thường, hừ lạnh một tiếng, để lại một câu: "Đúng là ai cũng có thể vào đây, đẳng cấp của câu lạc bộ cấp thấp thế này cũng chỉ đến thế mà thôi."

 

Nói xong, ta liền bước đi với dáng vẻ của một người mẫu.

 

Khóe miệng tôi giật giật.

 

Câu lạc bộ cấp thấp?

 

Chẳng lẽ ta không biết cổ đông lớn nhất của câu lạc bộ này chính là Tạ Hoài Cảnh sao?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...