Món Đồ Vô Giá – Chương 3

Đây là lần đầu tiên ta ăn thịt.

Ta không thể kiềm chế , ăn lấy ăn để, có phần hơi lộ vẻ tham ăn thô lỗ.

“Lâm gia không cho ngươi ăn cơm à?”

Ta vừa nhai cơm đầy miệng, vừa cố nặn ra một nụ gượng gạo.

Mẫu thân khẽ vỗ lưng ta, trấn an: “Tam gia chớ chê , Lâm gia không dư dả gì.”

Lâm gia mà không dư dả sao?

Tuy không thể so với Thẩm gia, cũng chẳng đến mức phải lo ăn từng bữa.

Thẩm tam gia khẽ cau mày, cũng không còn giả vờ tàn phế nữa, tự mình gắp thức ăn.

“Ngồi xuống ăn, ngươi cứ đứng đó chắn tầm mắt ta.”

Ta vội ngồi xuống, trong lòng bất giác nghĩ: thật ra, hắn cũng không đến nỗi tệ.

Bởi vì không có nhà quyền quý nào lại để một tỳ nữ ngồi cùng bàn dùng bữa cả.

Chuyện như , ngay cả ở Lâm gia cũng chưa từng xảy ra.

4

Thẩm tam gia từ đó về sau không còn đối xử với chúng ta như lần đầu nữa, cũng không hề tàn bạo như những gì lời đồn bên ngoài thêu dệt.

Phần lớn thời gian, Thẩm tam gia chỉ yên lặng ở trong phòng.

Chỉ có ban đêm, thỉnh thoảng mới vang lên vài tiếng rên rỉ đau đớn.

Mỗi lúc như , mẫu thân đều dặn ta phải giả vờ như không nghe thấy.

Ban ngày, Thẩm tam gia lại trở về trạng thái bình thường. Có người đến thì lập tức giả vờ tàn phế.

Chúng ta ở Tây viện mấy ngày, mọi chuyện diễn ra yên ổn, không hề có những cực hình như ta tưởng.

Nhưng cái sự yên ổn ấy lại giống như sự lặng gió trước cơn giông.

Quả nhiên, đến ngày thứ mười, Thẩm lão gia đã không còn kiên nhẫn.

Quản gia họ Từ mang theo roi da bò đến lôi người đi thì mẫu thân đang dạy ta cách pha mật ong vào thuốc sắc.

Thẩm tam gia đêm qua phát đau dữ dội, đã đập vỡ ba cái chén thuốc.

Ta bưng chén thuốc mới nấu, quỳ trước mặt hắn, hai tay dâng lên.

Hắn vừa trông thấy ta, lập tức im lặng hẳn.

“Nhóc con.” Hắn chằm chằm vào đầu gối tím bầm của ta. “Là mẫu thân ngươi dạy?”

Ta gật đầu. Chiếc mộc bài trên cổ trượt khỏi vạt áo, khẽ đung đưa trong không khí.

Ánh mắt hắn lập tức trở nên kỳ dị, như muốn đưa tay chộp lấy mộc bài ấy lần nữa.

Ngay lúc ấy, ngoài viện vang lên một tiếng khóc thét chói tai.

Ta chẳng còn tâm trí giữ thuốc, vội vã chạy ra ngoài.

Chỉ thấy mẫu thân đang bị lôi lê trên đường lát đá, máu đỏ như giun đất bò ngoằn ngoèo giữa nền tuyết trắng.

Quản gia họ Từ thấy ta, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới.

Một chân đạp lên bàn tay mẫu thân ta, Từ quản gia lạnh: “Mười ngày rồi, mà vẫn còn sống ngon lành thế này sao?”

Nghe tiếng mẫu thân kêu đau thảm thiết, chẳng biết dũng khí từ đâu trào lên, ta nhặt lấy cây chổi bên cạnh, lao thẳng về phía hắn: “Thả mẫu thân ta ra!”

Nhưng còn chưa chạy đến nơi đã bị gia đinh ấn chặt xuống đất.

Ta giãy giụa, mặt bị cọ sát trên nền tuyết lạnh buốt.

“Hử, ta tưởng là thứ gì cao quý lắm, hóa ra cũng chỉ là con nhãi mà dám to mồm quát ta?” Từ quản gia cúi xuống, ánh mắt đầy giễu cợt.

“Phì! Chó săn của kẻ khác!” Ta bắt chước mấy bà bán rau ngoài chợ, phun thẳng một bãi nước bọt vào hắn.

“Con tiện nhân! Để xem ta xử lý ngươi thế nào!” Hắn giận tím mặt, rút từ trong áo ra mấy cây kim bạc, định đâm xuống người ta.

Ta gồng cổ lên, định quát lại vài câu ác liệt, lại thấy mẫu thân quỳ dưới đất, vừa khóc vừa van xin:

“Đừng… đừng mà… ta sẽ tìm phương thuốc, xin đừng con ta!”

Ta khựng lại, không vùng vẫy nữa.

“Muộn rồi! Hôm nay ta nhất định phải”

“Con chó mà đại ca nuôi, càng ngày càng ồn ào đấy.”

Thẩm tam gia xuất hiện, người đẩy ra giữa sân.

Gương mặt trắng bệch phản chiếu ánh tuyết, lại như thể một tu bước ra từ địa ngục.

“Tam gia.” Từ quản gia thoáng giật mình, ánh mắt lóe lên rồi cúi đầu chào, giọng mang theo mấy phần dè chừng.

“Tam gia dạo này thân thể đã khá hơn chưa? Sao lại ra đứng bên cửa sổ thế này?”

“Dưới mí mắt ta mà còn dám bắt nạt người trong viện của ta, là coi ta chết rồi chắc?”

“Tiểu nhân nào dám! Chỉ là người phụ nữ này giữ thứ mà lão gia cần, vì sốt ruột quá nên mới ra hạ sách này thôi.”

Thẩm tam gia bật khẽ, tiếng đầy hàm ý: “Lão gia? Đại ca ta từ khi nào đã chủ nhà? Đã lấy ấn chủ rồi sao?”

“Nhà không thể một ngày vô chủ, lão gia cũng là bất đắc dĩ thôi mà.”

Ta lặng lẽ hai người đối đáp, lúc này mới chợt cảm thấy rét buốt, liền không kìm mà cử khẽ.

Từ quản gia lập tức phát hiện, cau mày quát lớn: “Còn đứng đó gì? Không mau lôi hai mẹ con nó đi!”

“Ai dám!” Thẩm tam gia quát lớn.

Rõ ràng hắn vẫn ngồi bất trên ghế, thế chẳng một ai dám tiến lên nửa bước.

Mẫu thân ta nhân lúc hỗn loạn, vội vàng kéo ta ra khỏi tay đám gia đinh, ôm chặt lấy ta sưởi ấm.

Bên hông nàng có gì đó cộm lên, ta đưa tay sờ thử, thì phát hiện nàng đang giấu một con dao găm.

Ta không biết mẫu thân lấy dao từ đâu, ta biết… nhất định là nàng đã sợ hãi đến tột cùng rồi.

5

Cổ Từ quản gia giật giật, gân xanh nổi bật dưới làn da, cuối cùng cũng chỉ đành vung tay, ra hiệu cho đám gia đinh lùi lại mấy bước.

“Tam gia thật muốn bảo vệ hai thứ rác rưởi này sao?” Hắn nhe răng như không , đưa chân đá nhẹ vào ngón tay đang rỉ máu của mẫu thân ta.

“Lão gia có dặn rồi, nếu hôm nay vẫn không moi ra phương thuốc thì…”

Đột nhiên, chiếc chuông đồng treo ở góc mái hiên vang lên leng keng loạn xạ.

Thẩm tam gia khẽ cúi mắt, ho khan vài tiếng, tay áo trượt xuống để lộ một đoạn xích sắt, trên lớp gỉ sắt còn đóng từng mảng máu đen đỏ khô cứng: “Về bảo với đại ca ta, cái hố chó ở Tây viện còn chưa lấp, đừng để xảy ra chuyện gì nữa.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...