Món Ăn Tình Yêu [...] – Chương 6

Bôi nhọ tôi, muốn cắt đứt bất kỳ khả năng nào giữa tôi và Cố Khê.

Cố Khê vốn đang khoanh tay đứng xem, nghe đến đây bỗng nhẹ.

Nụ ấy vừa sắc bén vừa rét lạnh: “Muốn chứ!”

Anh xoay chiếc bật lửa trong tay, thong thả : “Bố ấy có nhà kho chứa vài triệu chiếc khẩu trang, cứ tính năm tệ một cái, thì giá trị cũng lên tới hàng trăm triệu tệ rồi.”

“Chưa kể, bác trai còn dự trữ rất nhiều nguyên liệu sản xuất khẩu trang, có thể tiếp tục cung cấp không ngừng. Mọi người xem, đây là in khẩu trang hay in tiền ?”

Ông Trương, bà Trương nghe , sắc mặt lập tức thay đổi: “Không… không thể nhiều đến đâu?”

Cố Khê nhạt: “Hỏi con trai bác đi.”

Hai vợ chồng đồng loạt quay sang Trương Tùng. Anh ta tôi chằm chằm, rồi khẽ gật đầu.

Đúng là tôi từng kể với ta rằng kho hàng nhà tôi đầy ắp khẩu trang và nguyên liệu. Khi đó, tôi còn than phiền bố mình ăn không biết tính toán.

Cố Khê thẳng vào hai người họ, tiếp tục: “Hải Lam là con một, sau này mọi thứ của bác trai bác đều sẽ thuộc về ấy. Nếu tính tổng tài sản, chắc phải lên đến vài chục tỷ.”

“Chắc hai bác không có khái niệm cụ thể, để tôi ví dụ cho dễ hiểu. Biệt thự cao cấp Hải Thiên Nhất Sắc ở trung tâm thành phố, ấy có thể dễ dàng mua mấy chục căn cũng chẳng vấn đề gì.”

Ông bà Trương đồng loạt hít một hơi lạnh.

“Không chỉ gia đình có tiền, bản thân ấy cũng là sinh viên xuất sắc của Đại học Giao thông Thượng Hải.” Cố Khê tươi, ánh mắt sắc bén họ, “Với điều kiện như , đừng từng đương với ai, dù có từng kết hôn hay có con rồi, cũng chẳng ai chê cả.”

“Hai bác xem, có đúng không?”

15

Ông Trương và bà Trương cứng họng, không lời nào.

Dưới những lời lẽ vừa ôn hòa vừa sắc bén của Cố Khê, hai người họ chỉ có thể luống cuống lùi bước, cuối cùng đành rời đi để nghĩ cách khác.

Trương Tùng tụt lại phía sau, muốn chuyện riêng với tôi.

Cố Khê chỉ nhếch môi, rút một điếu thuốc, chậm rãi đi đến cuối hành lang, đứng dựa vào cửa sổ rít từng hơi.

Trương Tùng liếc Cố Khê một cái rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt, cúi đầu thấp giọng: “Anh biết Cố thư ký là đàn của em, cũng rất xuất sắc. Nhưng Hải Lam, môn đăng hộ đối, ta không hợp với em đâu.”

Tôi nhướng mày: “Vì tôi không còn trong trắng?”

Sắc mặt Trương Tùng đỏ lên: “Anh không nghĩ mẹ sẽ như . Anh không có ý đó, Cố thư ký là người thâm sâu, tiếp cận em chưa chắc vì cảm thật sự. Anh chỉ sợ em bị lừa thôi.”

Tôi lạnh lùng ta: “Ngày hôm qua, còn khóc lóc xin tôi đừng bỏ , hôm nay tôi đã trở thành cũ. Chẳng phải tôi cũng bị lừa sao?

“Trước đây sẽ mãi đối tốt với tôi, vì muốn hơn thua với em trai, lập tức vứt bỏ tôi. Đó cũng là lừa gạt đúng không?

“Anh bảo ba mẹ sẽ thích tôi, suốt bữa cơm hôm đó, không hề đỡ cho tôi một câu. Chẳng lẽ đó không phải dối trá?”

Tôi nhạt, từng chữ từng câu đều sắc bén: “Trương Tùng, là người lừa tôi nhiều nhất trên đời này, mà lại có tư cách khuyên tôi sao?”

Trương Tùng bị tôi đến mức sắc mặt trắng bệch, giọng run rẩy: “Anh sai rồi… Nhưng thật lòng em…”

Tôi ta đầy chán ghét: “Tình của thật đáng ghê tởm.”

Tôi chỉ tay về phía thang máy: “Đi đi, tôi không muốn thấy nữa.”

Anh ta vẫn đứng lì tại chỗ, ánh mắt không cam tâm: “Anh chỉ muốn tốt cho em.”

Tôi mất kiên nhẫn hét lên: “Biến đi!”

Trương Tùng hoảng hốt rời đi. Cố Khê cũng dập tắt điếu thuốc, chậm rãi bước tới, môi nhếch lên: “Vẫn giữ nguyên phong cách mạnh mẽ như trước nhỉ. Nhớ năm nào, em cũng từng mắng té tát một đàn đeo bám em ở văn phòng giáo viên như thế này.”

Tôi nghe thì hơi xấu hổ: “Anh còn nhớ chuyện cũ à?”

Anh ta gật đầu, mắt ánh lên ý dịu dàng: “Sao lại không nhớ ? Một dám lớn tiếng mắng người như , thật sự rất đáng quý.”

Tôi biết chuyện tối nay đã giải quyết, đoán cũng muốn về đón giao thừa cùng gia đình nên khẽ : “Anh cũng về đi.”

Anh xoay người lấy áo khoác: “Dọn đồ đi, theo .”

Tôi ngớ người: “Hả?”

“Chỗ em ở đã có quá nhiều người biết, ai mà biết sẽ còn kẻ nào tìm đến. Anh đưa em đến một nơi an toàn hơn.”

Tôi lúng túng: “Anh định đưa em về nhà à?”

16

Tết nhất thế này, có vẻ không ổn lắm.

Cố Khê nghiêng người dựa vào khung cửa, nhướng mày tôi: “Em muốn đến à?”

Tôi vội xua tay: “Không không, không có chuyện đó đâu.”

“Anh cũng muốn đưa em đi, không .” Anh lắc đầu, giọng điệu bình thản. “Khu nhà của giờ đang kiểm soát chặt, không thể tùy tiện đưa người ngoài vào, cũng phải gương. Nhưng sẽ đưa em đến một nơi có cơm nóng, nước ấm.”

Thế là Cố Khê lái xe chở tôi rời khỏi thành phố.

Đêm Giao thừa, đường sá vắng lặng.

Tôi ra ngoài cửa sổ, những ánh đèn đường vụt qua, chợt kinh ngạc reo lên: “Tuyết rơi rồi!”

Những bông tuyết lặng lẽ rơi xuống, nhẹ như bông, không một tiếng .

Tôi lau đi lớp hơi nước bám trên kính xe, lẩm bẩm: “Tuyết ở phía Nam các cứ nhát gan thế này, chẳng dám rơi nhiều chút nào.”

Cố Khê giảm tốc độ, giọng dịu dàng: “Vậy à? Sau này sẽ đến chỗ em, xem tuyết miền Bắc thế nào.”

Tim tôi bỗng chốc đập nhanh hơn.

Tôi quay đầu , đúng lúc bắt gặp ánh mắt đang chăm mình, trong đó có cả ý .

Tôi vội vàng né tránh ánh mắt , chỉ tay về phía trước: “Đèn xanh rồi kìa.”

Cố Khê đưa tôi đến một căn nhà nhỏ ở ngoại ô.

Là nhà của bảo mẫu trước đây từng chăm sóc .

Bố mẹ Cố Khê đều là người nghiện công việc, lúc nhỏ dì Lý chăm sóc. Khi vào đại học, dì Lý mới về quê. Nhưng bao năm qua, hai bên vẫn giữ liên lạc.

Năm nay vì dịch bệnh, con cái dì Lý không về quê , trong nhà chỉ có dì và ông nhà.

Thấy chúng tôi đến, dì Lý rất vui mừng, nhất là khi tôi còn mang theo hai hộp khẩu trang.

Dì còn đặc biệt nấu một nồi sủi cảo lúc mười hai giờ khuya cho tôi.

Cố Khê cũng ngồi ăn cùng tôi, sau khi nghe tiếng chuông giao thừa, mới lái xe trở về nhà.

Mùng Một Tết, dì Lý nấu một bàn đầy thức ăn đãi tôi, trong lúc ăn cơm, dì kể rất nhiều chuyện hồi nhỏ của Cố Khê.

Chẳng hạn như hồi mười tuổi vẫn còn tè dầm.

Tôi có cảm giác dì Lý hiểu lầm gì đó, nên vội vàng giải thích rằng tôi với Cố Khê chỉ là quan hệ em đồng môn, không có gì mờ ám cả.

Dì chỉ : “Dì hiểu mà, dì hiểu, mấy trò của người trẻ các cháu mà.”

Tôi…

Mùng Một, tôi vẫn không rảnh rỗi, tiếp tục liên hệ với mấy đơn vị mà Cố Khê giới thiệu để bàn bạc về việc cung cấp khẩu trang.

Chuyện ở Vũ Hán xảy ra quá nhanh, không ai có ý thức dự trữ khẩu trang từ trước, nên bây giờ ai cũng đang rất cần.

Sáng sớm mùng Hai, Cố Khê đến đón tôi đến biệt thự.

Tôi có chút kinh ngạc: “Sư huynh không sợ dị nghị à?”

“Sợ cái gì? Hôm nay còn phải tiếp nhận số khẩu trang em quyên góp nữa. Em không hối hận đâu đấy.”

“Tất nhiên là không rồi, em có phải loại người đó đâu?”

Trên đường đi, hai chúng tôi vừa lái xe vừa trò chuyện vui vẻ.

Lúc sắp đến biệt thự, tôi nhận một cuộc gọi.

Là Tống Chu.

Giọng điệu vẫn gay gắt như cũ: “Nghe bán khẩu trang với giá ba tệ một chiếc?”

“Sao nào? Cô muốn mua à? Xin lỗi nhé, bán hết rồi!”

Tống Chu hừ lạnh: “Cô đúng là không có số hưởng tài lộc, rõ ràng có thể kiếm bộn tiền, lại bán rẻ như , đúng là đầu óc có vấn đề.”

Tôi chẳng hề bận tâm: “Tôi có khẩu trang mà, tôi thích thế đấy. Nếu có giỏi thì đi tìm nguồn hàng khác mà mua đi!”

Tống Chu nhạt: “Cô tưởng chỉ có mình có chắc? Tôi đã tìm nguồn hàng khác rồi, cứ chờ xem tôi kiếm tiền thế nào đi.”

17

Cúp điện thoại, tôi sang Cố Khê.

Anh lắc đầu: “Anh đã tìm hiểu qua rồi, bây giờ trong toàn bộ thành phố A, không ai có lô khẩu trang số lượng lớn để bán cả.”

Nếu chỉ có vài nghìn chiếc, Tống Chu cũng chẳng cần gọi điện đến khoe khoang với tôi gì.

Tôi đã hẹn gặp khách hàng vào lúc mười giờ sáng để giao hàng.

Chúng tôi đến biệt thự lúc chín giờ, không ngờ đối phương đã đến nơi trước, cả người lẫn xe đều đã sẵn sàng.

Cố Khê nhận một cuộc gọi công việc quan trọng, để tôi xuống xe trước tiếp đón khách.

Mấy khách hàng này đã chuẩn bị sẵn tiền mặt và hợp đồng đóng dấu, sợ xảy ra bất cứ sơ suất nào nên muốn đảm bảo giao dịch diễn ra ngay lập tức.

Tôi mời bọn họ vào trong đợi một lát, đồng thời gửi hợp đồng về cho bố tôi để bộ phận pháp lý kiểm tra lần cuối.

Càng vội vàng thì càng không thể phạm sai lầm.

Căn biệt thự này trước giờ vẫn để trống, vẫn có đầy đủ nội thất cơ bản.

Trong lúc chờ xác nhận hợp đồng, tôi vào bếp đun nước nóng, vừa đặt ấm nước lên bếp thì nghe thấy bên ngoài có tiếng tranh cãi.

“Vì sao không cho tôi vào?” Một giọng nữ chanh chua, đầy kiêu ngạo vang lên. “Thị trường là cạnh tranh, ai trả giá cao thì người đó ! Các ông ra giá bao nhiêu, tôi sẽ trả cao hơn một tệ!”

“Tôi có tiền, có bản lĩnh thì cứ đấu giá đi!”

Giọng này…

Tôi bê khay nước nóng và ly ra ngoài, liền thấy Tống Chu đang đứng thẳng lưng, tranh cãi với những người khác.

Mấy khách hàng này ai cũng không muốn bị giành mất hàng, nên họ đã chặn ta ngoài cửa.

Tôi đứng trên bậc thềm, mỉm ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...