Món Ăn Tình Yêu [...] – Chương 1

01

Đó là chuyện vào đầu năm 2020.

Bạn trai tôi, Trương Tùng, sau hai năm nhau, cuối cùng cũng không chịu nổi sự năn nỉ của tôi mà đồng ý dẫn tôi về nhà ra mắt ba mẹ ấy dịp Tết.

Đêm trước ngày khởi hành, ấy có vẻ tâm sự nặng nề, rằng tôi chắc chắn sẽ phải lòng em trai song sinh của ấy.

Tôi cam đoan hết lần này đến lần khác là không thể nào.

Tôi mang theo một cặp rượu Mao Đài và một hộp tổ yến. Khi đến nhà ấy, đã hơn năm giờ chiều.

Người mở cửa là em trai ấy – Trương Bách.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy, và trong khoảnh khắc đó, tôi hơi sững lại.

Hai em giống nhau như đúc, cảm giác mà họ mang đến hoàn toàn khác biệt.

Trương Tùng luôn độc lập, mạnh mẽ, nghiêm túc và nỗ lực, giống như một cây cung luôn kéo căng.

Còn Trương Bách lại cởi mở, thoải mái, chưa đã , vô tư tự tại.

Mùi thơm từ nhà bếp tỏa ra ngào ngạt, bụng tôi réo ùng ục. Cuối cùng đến sáu giờ rưỡi cũng dọn cơm, mẹ ấy bưng lên ba món mặn, một món canh.

Tôi vẫn nhớ rõ ràng.

Một đĩa rau cải xào, một đĩa thịt kho tàu mà toàn khoai tây, một đĩa cần tây xào đậu hũ khô, cùng một bát canh gà hầm nấm.

Nhưng trong canh gà không hề có miếng thịt nào ngon, chỉ toàn cổ gà và chân gà.

, tôi đói lả rồi, trong lòng tuy không thoải mái cũng định ăn cho no rồi tính sau.

Kết quả, Trương Bách nhận một cuộc gọi, rằng cậu ấy đã xong việc sớm và có thể đến trong vòng nửa tiếng nữa.

Đũa tôi vừa chạm vào miếng thịt kho, mẹ ấy đã lên tiếng: “Vậy thì đợi Chu Chu đến rồi ăn chung luôn nhé.”

Chỉ có chừng này thức ăn, mà còn phải đợi người khác?

Tôi thấy không ổn, liếc mắt cầu cứu Trương Tùng.

Nhưng ấy lại không tôi, mà thẳng thắn hỏi Trương Bách: “Em lại có mới rồi à?”

Trương Bách tự nhiên: “Đúng , là người địa phương. Không cần đợi ấy đâu, chúng ta ăn trước đi.”

Mẹ ấy nghiêm mặt: “Sao có thể như ? Chu Chu lần đầu tiên đến nhà, là khách quý, sao có thể không đợi?”

Dưới bàn, Trương Tùng nắm lấy tay tôi: “Vậy thì đợi một lát đi.”

Trong khoảng thời gian đó, Trương Bách liên tục gọi cho Tống Chu, ấy luôn “sắp đến rồi, sắp đến rồi”, rốt cuộc chúng tôi phải đợi hẳn một tiếng rưỡi mới thấy ấy chậm rãi xuất hiện.

Tống Chu ăn mặc rất thời thượng, kẻ mắt dài sắc nét, nước hoa nồng nặc, không phải tay không đến, ấy mang theo một thùng rượu Mao Đài và một bộ mỹ phẩm cao cấp.

Dù biết rõ chúng tôi đã chờ lâu như , ấy cũng không thèm một câu xin lỗi.

Nhưng ba mẹ Trương Tùng thì không bận tâm chút nào, tiếp đón nhiệt hết mức: “Chỉ cần cháu đến là rồi, mang theo quà gì, nhanh nào, đói lắm rồi phải không, ăn cơm trước đã.”

Hai người họ thay nhau vào bếp, mang lên bàn món cá hầm lớn, tôm chiên dầu, và một món “đinh” – hải sâm xào thịt bằm.

Bát canh gà cũng múc lại, cổ gà, chân gà đều biến mất, thay vào đó là những miếng thịt gà lớn.

Tất cả món ngon đều đặt trước mặt Tống Chu, trước mặt tôi chỉ có rau cải và cần tây xào đậu hũ khô.

Mẹ ấy gắp miếng hải sâm lớn nhất bỏ vào bát của Tống Chu: “Đừng khách sáo, ăn nhiều một chút.”

Lúc này, dù có ng,u đến đâu tôi cũng hiểu ba mẹ ấy có ý gì.

Tôi thấy khó chịu trong lòng, ngẩng lên Trương Tùng.

Sắc mặt ấy còn khó coi hơn cả tôi.

Anh ấy từng với tôi rằng ba mẹ rất thiên vị, là con một nên tôi không thể nào đồng cảm .

Nhưng giờ đây, tôi đã thực sự trải nghiệm nó.

Nghĩ đến việc ấy đã lớn lên trong hoàn cảnh như thế này, tôi không khỏi xót xa, liền gắp một cái đùi gà bỏ vào bát ấy: “Ăn nhanh đi, trên tàu em đã không ăn gì rồi.”

Tống Chu liếc tôi một cái: “Sao không đi máy bay, có phải vì dịp Tết giá vé không giảm không?”

02

Câu này, nghe như thể chúng tôi không có tiền đi máy bay .

Trương Tùng vội giải thích: “Đương nhiên không phải, tàu cao tốc chạy đúng giờ, hơn bốn tiếng là tới, lại có thể đi lại thoải mái, còn máy bay dễ bị hoãn.”

Nhà Tống Chu kinh doanh chuỗi trung tâm spa, có sáu chi nhánh ở thành phố A.

Hiện tại đang chuẩn bị khai trương chi nhánh thứ bảy.

Mặt bằng đã trang hoàng xong, chỉ đợi mùng sáu Tết khai trương.

“Ba tôi chỉ có mình tôi là con , sau này tất cả đều là của tôi,” ấy đầy tự hào hỏi, “Hải Lam, nhà chị ?”

Tôi thành thật đáp: “Ba tôi mở xưởng sản xuất khẩu trang.”

“Xưởng khẩu trang à…” Tống Chu kéo dài giọng, đầy khinh miệt, “Ba tôi có một người cũng trong ngành này, năm ngoái xưởng bị sản, nợ ngập đầu, ông ấy ngành này bây giờ sống rất khó khăn!”

Quả thật là .

Đặc biệt là ba tôi đầu óc không nhanh nhạy, năm ngoái còn đầu tư số tiền lớn để cải thiện dây chuyền sản xuất, tăng sản lượng, bây giờ kho hàng đầy ắp khẩu trang mà không bán , dòng tiền vô cùng căng thẳng.

Dù đó là sự thật, người có đầu óc một chút cũng không nên trắng ra trước mặt ba mẹ Trương Tùng.

Cô ta rõ ràng là cố ý.

Tôi nhạt: “Xưởng của ba tôi để ông ấy lo. Mà này, tốt nghiệp trường nào, học ngành gì ?”

Nếu không đấu lại bằng gia thế, thì đấu bằng thực lực cá nhân.

Nụ trên môi Tống Chu cứng lại, giả vờ bất cần tự trào: “Tôi không bằng chị, chỉ học một trường cao đẳng bình thường thôi.”

Trương Tùng cuối cùng cũng nở một nụ , tự hào : “Hải Lam học chuyên ngành hàng đầu của Đại học Giao thông Thượng Hải.”

Trường và ngành học của tôi đều tốt hơn ấy, trước đây ấy luôn : “Sau này phải nhờ Hải Lam của rạng danh rồi.”

Tống Chu kéo khóe môi: “Cũng giỏi thật, giá nhà ở Thượng Hải giờ cao như , hai người muốn mua nhà chắc rất khó, chắc phải trả nợ cả đời.”

Bà Trương xua tay: “Ôi chao, học hành cho tốt chẳng phải là để sau này kiếm nhiều tiền hơn sao? Tiểu Chu, con sau này sẽ thừa kế sản nghiệp gia đình, học giỏi hay không cũng chẳng sao.

“Chỉ có những người gia cảnh không tốt mới phải dựa vào học hành để đổi đời.”

Tôi bị kiểu tiêu chuẩn kép này chọc : “Dì đúng, bảo sao Tùng dù có phải học lại cũng nhất quyết thi vào một trường tốt, hóa ra là vì muốn đổi đời.”

Sắc mặt bà Trương lúc xanh lúc trắng.

Trương Bách lên tiếng hòa giải: “Mỗi người có một điểm mạnh riêng, không cần so bì cao thấp.”

Câu này nghe có vẻ thiện chí, tôi Trương Bách một cái.

Khoảnh khắc đó bị Trương Tùng bắt gặp, mặt ấy lập tức đen lại.

Có lẽ là muốn gỡ gạc thể diện cho Tống Chu, ông Trương mở một chai Mao Đài mà ấy mang đến.

Tôi nhấp một ngụm, lập tức nhăn mày.

Tống Chu tôi nhạt: “Sao , lần đầu uống, không quen à?

“Cứ uống nhiều vào là quen thôi, loại này nhà tôi bình thường vẫn coi như nước giải khát.”

03

Nhà cũng chỉ có bấy nhiêu tiền, mà thích bày đặt màu, có ý nghĩa gì không?

Ban đầu tôi định nể mặt ta một chút, ta cứ năm lần bảy lượt muốn dẫm lên tôi, tôi cũng không thể để mặc ta muốn gì thì .

Tôi nhíu mày: “Không quen, vì chai Mao Đài này là hàng giả.”

Tất cả mọi người đồng loạt về phía tôi.

Ông Trương cau mày: “Đừng bừa, nhà Tiểu Chu lớn như , sao có thể đem tặng rượu giả?”

Tống Chu khẩy, nhấn mạnh từng lời: “Rượu này tôi lấy từ cửa hàng chính hãng, không thể là hàng giả! Chị chưa từng uống qua thì đừng linh tinh.”

Nhà tôi trước đây ăn cũng khá, không thiếu những lần tiếp khách.

Mao Đài gần như là rượu quen thuộc trên bàn tiệc.

Phụ nữ Đông Bắc chúng tôi khi nhậu cũng không kém cạnh đàn ông, loại rượu này tôi đã uống không ít.

“Vậy chắc bị lừa rồi. Rượu này vị không tệ, vẫn khác với rượu thật.” Tôi cố giữ giọng bình tĩnh, “Không tin, mọi người có thể mở chai tôi mang đến để thử.”

Tống Chu là tiểu thư nhà giàu, bị chọc tức liền lập tức mở chai Mao Đài của tôi.

Ông Trương nhấp một ngụm, sắc mặt điềm nhiên: “Hải Lam, bố thấy rượu của Tiểu Chu uống ngon hơn, có khi là con mua nhầm rượu giả rồi.”

???

Tống Chu khinh miệt: “Không có tiền thì mua loại khác, cần gì phải cố màu?”

Tôi thực sự cạn lời.

Trương Bách kéo ta lại, nhẹ giọng : “Đừng nữa.”

Tôi sang Trương Tùng, mong ấy một lời giúp tôi.

Không ngờ ấy lại : “Hải Lam, biết em không cố ý, chai chưa mở còn lại, lát nữa đem trả lại đi.”

Hả???

Chỉ vì nhà Tống Chu có tiền, nên mọi lời ta đều là chân lý?

Tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu ấm ức như , lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

“Chai này là ba tôi gửi chuyển phát nhanh đến, tuyệt đối không thể là giả. Rượu của ta mới là giả, các người thực sự đã từng uống Mao Đài chưa?”

Tống Chu nhún vai: “Thổi phồng gì chứ? Ba chị xưởng sắp đóng cửa đến nơi, còn uống nổi Mao Đài sao?”

Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.

Trương Bách ra mở cửa.

Người đến là cũ, đồng nghiệp lâu năm của ông Trương – Vương bá.

Khu chung cư này vốn là ký túc xá dành cho nhân viên một doanh nghiệp nhà nước lâu đời, nên đồng nghiệp đều ở gần nhau.

Vương bá vốn định chào hỏi qua loa rồi về, khi thấy chai Mao Đài trên bàn, ông ấy khựng lại.

Ông Trương mời: “Nếm thử một chút chứ?”

Vương bá xoa tay: “Vậy thì tôi không khách sáo đâu.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...