Mồm Mép Bậc Nhất [...] – Chương 12

45.

Ai mà ngờ, truyện tranh "Như Nguyệt" thật sự nổi tiếng, nhiều người bình thường không biết chữ cũng mê mẩn nó. 

Thầy giáo , tỷ lệ mù chữ ở thời đại này khoảng bảy tám phần. 

Nhưng truyện tranh của học cũ chủ yếu là hành , cơ bản không có chữ. 

Mọi người là hiểu ngay! 

Tôi và học cũ đều rất phấn khởi, tôi thậm chí còn viết thêm vài cuốn sách về những chuyện vui ở thị thành, rồi để học cũ vẽ thành tranh. 

Lúc này, một số bút danh quen thuộc trong văn đàn lại tập hợp lại để mắng chửi tôi: "Mặt dày! Khoe mẽ! Bách Lộ đã rơi vào cạm bẫy tiền bạc!" 

Thì đương nhiên tôi phải phản công.

Nhưng giờ phản công không chỉ là chữ nghĩa nữa, tôi trực tiếp để học cũ vẽ ý của tôi thành tranh. 

, trên báo có tiêu đề "Bách Lộ Đáp Lại Nghi Vấn Của Ông XX". 

Sau đó nội dung là một bức tranh châm biếm. 

Nghe ông XX tức giận đến mức ba ngày không ăn cơm. 

Thầy giáo nghe chuyện này, trong bức thư gửi về đã : "Đây không phải là biểu tượng cảm thời kỳ đầu sao!"

46 

Bạn học cũ của tôi cũng nổi tiếng từ cuộc tranh luận. Sau đó có một vị lão tiên sinh đức cao vọng trọng tìm đến ta: 

"Thật tốt quá! Hình thức hội họa này là một sự trợ lực rất tốt cho chúng ta trong việc khai sáng dân trí! 

"Bạch thoại văn nhằm giảm bớt rào cản đọc hiểu, truyện tranh cũng

"Chúng ta nên tận dụng triệt để, khơi dậy lòng phản kháng và tinh thần nước của quần chúng!" 

Sau đó tôi nghe học cũ đã cử ra chiến trường để vẽ tranh tuyên truyền. 

Máy bay đã thả rải rác những bức tranh tuyên truyền của ta xuống phía quân địch, bất kể ngôn ngữ hay chữ viết đều không phải vấn đề, chỉ cần có mắt là hiểu. 

Những chủ đề như gợi nhớ quê hương, suy yếu ý chí kẻ thù đều là sở trường của ta.

47.

Sau khi học vẽ tranh bị lão tiên sinh đưa đi, tôi lại không có chơi cùng trong một thời gian. 

Nhưng rất nhanh lại có một học cũ người Pháp tìm đến. Anh ta : "Bách Lộ, tôi hiện đang việc cho một công ty phim ảnh, tôi muốn chuyển thể cuốn sách của cậu thành phim, không biết cậu có đồng ý không?" 

Tôi đương nhiên vỗ tay hoan nghênh. 

Anh ta còn mời một học Pháp học nhạc, sắp xếp bài hát chủ đề cho bộ phim. 

Sau đó trong buổi ra mắt phim, ta mời tôi tham dự. Tôi ngồi trong rạp chiếu phim mà ngây người: "Diễn viên này đẹp quá!" 

Đôi mắt sáng, hàm răng trắng, ngay cả phim đen trắng cũng không thể che giấu vẻ đẹp, tôi còn thấy một diễn viên phụ quen thuộc ———— "Cô An Na?"

Khi bộ phim kết thúc, học phim ôm An Na lại chào tôi: "Bách Lộ, giới thiệu với cậu, đây là vợ tôi, An Na. 

"Cô ấy vừa từ Mỹ trở về, bộ phim này cũng là do ấy và tôi cùng ." 

Cô An Na mặc chiếc váy mỏng quen thuộc: "Đã lâu không gặp, Tần."

48.

Cô An Na mời tôi đi uống trà chiều. 

Cô ta với tôi: "Cậu chủ Triệu là của tôi, thực ra chúng tôi không có quan hệ gì, thật xin lỗi đã lừa ." 

Tôi ngạc nhiên, khó trách Triệu Tề Hành không nhớ tên An Na. Ai mà đi du học nước ngoài, về lại còn đi học ở Bắc Bình cơ chứ. 

Tôi hỏi ta: "Vậy tại sao bây giờ mới cho tôi biết?" 

Cô ta nháy mắt, tinh nghịch : "Cô là học cũ của chồng tôi, lại ủng hộ chúng tôi phim, đương nhiên giờ chúng ta thân thiết hơn một chút." 

Tôi cũng , thật là một người thú vị.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...