Mồm Mép Bậc Nhất [...] – Chương 11

41.

Thầy giáo và trai tôi đều đang ở khu quân đội, một lúc cũng không thể thoát ra. 

Triệu Tề Hành tìm tôi uống cà phê thì càng ngày càng tích cực. 

Hắn bắt đầu tặng tôi một số món đồ lặt vặt, như một số sách vặt thú vị và tập thơ.

Tôi vui vẻ nhận lấy, thầm nghĩ: "Thằng nhóc này có chút thiên phú trong việc chiều lòng người." 

Chỉ là gần đây tôi không có ý tưởng mới cho tiểu thuyết mới. 

Cuộc tranh luận trên báo cũng không đủ sôi nổi. 

Tôi chán nản, ngồi trên ghế dài trong công viên hỏi Triệu Tề Hành: "Cậu Triệu, thích kiểu con nào?" 

Hắn tôi, mặt dần đỏ lên.

Tôi nghĩ một chút, đổi câu hỏi: "Quan điểm của như thế nào?" 

Hắn tôi, nghiêm túc trả lời: "Nếu tôi thích ấy, thì dù ấy đã kết hôn tôi vẫn thích. 

"Nếu tôi không thích ấy, thì dù là Hằng Nga tôi cũng không thích. 

"Tôi ấy, không liên quan đến thân phận của ấy. Dù ấy trước đây là thân phận tôi ghét, tôi cũng sẽ ấy. 

"Tôi chỉ quan tâm đến tư tưởng của ấy, linh hồn của ấy." 

Tôi bị sự nghiêm túc của hắn cho chấn

Nhưng nghĩ lại, Hằng Nga cũng đã từng kết hôn. 

Nên tôi Triệu Tề Hành với ánh mắt khác, thầm nghĩ hắn có khẩu vị khá độc đáo.

42.

Tôi lại một lần nữa xuất bản tác phẩm mới "Như Nguyệt" trên "Mênh Mang". 

Nói về một mối cấm kỵ, Như Nguyệt vì hôn nhân sắp đặt mà gả cho cậu cả, lại nhau với cậu út của nhà đó. 

Chủ đề này có phần kích thích, lại một lần nữa thu hút sự ý của công chúng. 

Nhìn xem sách của tôi lại bắt đầu bán chạy, nhóm đầu trâu mặt ngựa lại nhảy ra chỉ trích. 

Lúc này họ lại không nghĩ rằng tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ mười tám tuổi. 

Trong cuộc tranh luận, tôi dần dần tìm lại cảm giác, chiến đấu rất hăng hái.

Triệu Tề Hành đẩy cửa phòng tôi, tức giận: "Tần, Lộ, Bình!"

43.

Triệu Tề Hành ném cuốn "Như Nguyệt" lên bàn việc của tôi. 

Hắn : "Câu chuyện này tôi càng xem càng thấy quen, có phải em nên giải thích cho tôi không?" 

Tôi giả vờ ngớ ngẩn: "Hì hì, hì hì..." 

Triệu Tề Hành: "Tôi càng nghĩ càng thấy không đúng, em đã cắt câu của tôi ra khỏi ngữ cảnh! 

"Tôi thích những người đã kết hôn chỉ là một ví dụ, không phải tôi thích vợ của người khác. 

"Hơn nữa tôi đã xem những cuốn sách trước đây của em, sao mà thấy có cảm giác quen thuộc."

Thực ra, những cuốn sách đó đều tạo hình nhân vật nam chính dựa trên sự hiểu biết của tôi về Triệu Tề Hành ở các giai đoạn khác nhau. 

Những hình ảnh trong đó ít nhiều đều mượn từ hắn. 

Ai bảo tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ mười tám tuổi, sao hiểu

Vất vả lắm mới có một vị hôn phu, không dùng thì thật uổng phí. 

Hắn có chút tủi thân: "Tôi cảm thấy em nên hiểu tôi sâu sắc hơn một chút, tôi không phải là người như em đã viết."

44.

Nhưng tôi còn chưa kịp tìm hiểu thêm, hắn đã chạy đi. 

Triệu Tề Hành để lại cho gia đình và tôi một bức thư, là đi tìm trai tôi và thầy giáo. 

Hắn muốn nhập ngũ! 

Thiếu đi Triệu Tề Hành, trai tôi và thầy giáo cũng không có bên cạnh, cuộc sống ồn ào của tôi dần dần lắng xuống. 

Nhưng cũng không yên tĩnh lâu, vì học của tôi ở Pháp lại tìm đến. 

Người tìm tôi là một họa sĩ, ta : "Bách Lộ, gần đây tôi đã học một kỹ thuật vẽ mới. Tôi muốn biến 'Như Nguyệt' của cậu thành truyện tranh, đăng trên ‘Mênh Mang’. Cậu thấy có không?" 

Tôi rất nhanh chóng đồng ý.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...