"Những năm qua đã chịu rất nhiều khổ cực, cho dù có tội, cũng đã chuộc lỗi đủ rồi."
Trước khi xuất ngoại, tôi đã công khai chuyện của ta và Đào Tâm Tâm lên mạng, khiến dư luận dậy sóng, danh tiếng của ta lao dốc không phanh.
Sự nghiệp đình trệ, từ một nhà thiết kế hàng đầu xuống dốc đến mức không còn ai muốn hợp tác.
Đào Tâm Tâm thì thành kẻ bị cả thiên hạ phỉ nhổ, chẳng còn đường sống ở thành phố lớn, phải lặng lẽ quay về quê.
Cơ mà chẳng phải tất cả những điều đó đều là do họ tự tự chịu sao?
"Anh chịu khổ là đáng đời ." Tôi lạnh nhạt vòng qua ta mà đi.
So với ta, tôi sống vô cùng thuận lợi.
Từng cho rằng chính ta đã tạo nên sự nghiệp người mẫu của tôi, rời khỏi ta rồi, tôi mới nhận ra bản thân có tiềm năng vô hạn.
Những nhà thiết kế như ta có rất nhiều.
Nhưng nàng thơ mang lại cảm hứng cho họ, chỉ có một mình tôi.
Vô số nhiếp ảnh gia tìm đến để chụp hình và phỏng vấn tôi.
Gương mặt Thẩm Hi Qua càng lúc càng khó coi.
Tôi mặc váy cưới xuất hiện trước ống kính của bao người, còn ta chỉ có thể một kẻ đứng ngoài quan sát.
Rõ ràng trước đây, người có thể chụp ảnh tôi chỉ có ta!
Anh ta không thể chịu nổi sự chênh lệch này, lao đến trước mặt tôi:
"Mạnh Lạc, đừng loạn nữa! Em đang cố chọc tức đúng không?"
"Anh em, thực sự em, về nhà với đi."
Tôi điềm tĩnh thở dài:
"Thẩm Hi Qua, thực sự không ra sao?"
"Tôi đã sớm không còn nữa rồi."
"Bây giờ tôi đang mặc váy cưới của người khác thiết kế, sau này cũng sẽ mặc váy cưới để kết hôn với người đàn ông thuộc về tôi. Người có thể mang lại hạnh phúc cho tôi, từ lâu đã không còn là ."
Đám đông chen chúc đẩy ta ra xa.
Tiếng reo hò náo nhiệt cắt đứt ta ra khỏi thế giới của tôi.
Giống như ngày trước, khi ta chụp ảnh cùng Đào Tâm Tâm trong chiếc váy cưới, tôi lặng lẽ đứng trong góc tối.
Hai đường thẳng sau khi giao nhau rồi tách ra, chỉ có thể ngày càng đi xa nhau.
13
Vài năm sau, tôi người quen giới thiệu gặp chồng sắp cưới hiện tại.
Những năm qua có rất nhiều nhà thiết kế theo đuổi tôi, trong đó không thiếu những nhân vật danh tiếng trong ngành.
Nhưng tôi đều từ chối.
Mọi người không hiểu vì sao tôi lại chọn một giáo sư đại học chồng, chỉ có tôi mới biết lý do.
Vết thương mà Thẩm Hi Qua để lại quá sâu, tôi sợ rồi.
Sau khi đính hôn, tôi và chồng sắp cưới trở về nước để chụp ảnh cưới.
Chúng tôi đến bãi biển ở thành phố B, nghe hai ngày trước có người chết, tạm thời không mở cửa.
Ngoài dải dây cảnh báo dài ngoằng, tôi gặp lại Đào Tâm Tâm.
Cô ta tiều tụy đến đáng sợ, quỳ rạp trên đất khóc lóc thảm thiết.
Nhìn thấy tôi, ta lập tức lao đến:
"Là c.h.ế.t Thẩm Hi Qua! Tất cả là tại !"
"Tại sao không thể nhường ấy cho tôi?"
"Bây giờ ấy c.h.ế.t rồi, hài lòng chưa!"
Tôi thản nhiên gỡ tay ta ra:
"Tôi và ta đã nhiều năm không gặp, không thấy nực sao?"
Cảnh sát tiến đến kéo ta đi.
Từ miệng họ, tôi mới chắp nối lại tin dữ.
Từ sau khi không thể theo đuổi tôi, Thẩm Hi Qua quay về nước, bắt đầu sa đọa trong men rượu.
Đào Tâm Tâm tìm đến ta, không màng điều gì mà chăm sóc ta, mong ta hồi tâm chuyển ý.
Nhưng những năm qua, sự nghiệp của ta suy sụp, mỗi sáng tỉnh dậy, việc đầu tiên là uống rượu và khóc, uống say rồi thì đánh đập Đào Tâm Tâm.
Không những tiêu hết sạch tiền, mà còn nợ nần chồng chất.
Đào Tâm Tâm không chỉ bị đánh, mà còn phải vất vả việc để nuôi sống ta.
Vài ngày trước, không biết từ đâu mà Thẩm Hi Qua nghe tin tôi sắp về nước.
Anh ta mang theo chiếc váy cưới, phát điên lao đến bãi biển nơi từng chụp ảnh cưới năm xưa.
Hôm đó trời mưa như trút nước, ta không màng đến, bất chấp ra ngoài.
Đào Tâm Tâm cố gắng ngăn cản thế nào cũng không .
Đến bãi biển, cơn gió mạnh thổi bay chiếc váy cưới xuống biển.
Anh ta lao xuống nước giữa cơn mưa bão, cuối cùng bị sóng lớn đánh bất tỉnh, c.h.ế.t đuối.
Người ta rằng khi t.h.i t.h.ể ta dạt vào bờ, trên tay vẫn nắm chặt chiếc váy cưới đó.
Chiếc váy cưới ấy là kiệt tác xuất chúng của Thẩm Hi Qua, vô số người ra giá mua lại ta đều từ chối.
Dù rơi vào cảnh nghèo túng, ta vẫn không đem bán, đêm nào cũng ôm chiếc váy ấy đi ngủ.
Tôi sững sờ lắng nghe cảnh sát kể lại toàn bộ câu chuyện.
Khi kể đến đoạn cao trào, cảnh sát còn thở dài cảm thán: "Haizz... ta thực sự chưa bao giờ quên người cũ."
Tôi im lặng, không gì.
Dù là cảnh sát hay chồng sắp cưới của tôi, không ai biết rằng tôi chính là người cũ của Thẩm Hi Qua.
Bởi, tôi chưa bao giờ nhắc đến.
Sau khi nghe đủ câu chuyện, chồng sắp cưới dẫn tôi đến một bãi biển khác để chụp ảnh cưới.
Đối diện với mặt biển yên bình, tôi rạng rỡ, tỏa sáng chói mắt.
Trong khoảng thời gian đó, Lương Hiểu Trác có đến tìm gặp tôi.
Cô nàng dò hỏi: "Bảy ngày nữa là tang lễ của Thẩm Hi Qua, cậu có tham gia không?"
Tôi nhàn nhạt lắc đầu: "Không, mình sắp kết hôn rồi, đi dự tang lễ không may mắn."
(Hoàn)
Bạn thấy sao?