Anh ta bắt đầu liên tục mở khung chat với Mạnh Lạc, giống như cách mà từng lặng lẽ màn hình chờ tin nhắn của ta năm nào.
Khi hủy chế độ chặn trên WeChat, ta mới phát hiện ra bài đăng ghim của :
【Tạm biệt mười năm, tạm biệt váy cưới.】
Thì ra từ giây phút đó, ngã rẽ của số phận đã âm thầm xuất hiện.
Thực ra, từ khi ta trở thành nhà thiết kế danh tiếng, chỉ có một người mẫu như Mạnh Lạc đã không còn đủ để thỏa mãn tham vọng của ta.
Trên con đường đời, họ đã sớm không chung đường.
Chỉ là Mạnh Lạc vẫn kiên trì bước theo ta.
Nhưng lần này, đã không còn đồng hành cùng ta nữa.
Họ như hai đường thẳng, Mạnh Lạc vì muốn đến gần ta mà cố gắng nghiêng ngả, còn bây giờ, cuối cùng cũng đã rẽ sang một lối đi khác.
Vài ngày sau, vào đúng ngày đáng lẽ là diễn ra đám cưới, Mạnh Lạc đăng một dòng trạng thái: [Tạm biệt, người xa lạ.]
Từ đó, tài khoản của bị hủy, ta không còn bất cứ tin tức gì về nữa.
11
Ở Paris, nơi đất khách quê người, khởi đầu mới của tôi không mấy suôn sẻ.
Trước đây tôi chỉ là người mẫu độc quyền của Thẩm Hi Qua, chiều theo gu thẩm mỹ của ta mà bỏ quên đi vô vàn khả năng của bản thân.
Nhưng may mắn là theo thời gian, những dấu vết ta để lại trên người tôi dần dần phai nhạt.
Tôi tràn đầy sức sống, nghênh đón mùa xuân sự nghiệp của mình.
Cũng vào thời điểm đó, Thẩm Hi Qua hợp tác với một nhà thiết kế Paris, lấy cách liên lạc của tôi.
"Em thực sự ở đây...may mà chưa từ bỏ."
"Anh vốn định đến sớm hơn, công việc gặp một số trục trặc..."
Giọng ta mang theo tiếng khóc, như một con thú nhỏ đáng thương bị bỏ rơi.
Tôi nghịch chiếc nhẫn cẩm thạch trên tay, nhàn nhạt gật đầu: "Ừm."
"Những năm qua em sống tốt chứ?"
Tôi lạnh nhạt đáp: "Ừm."
Anh ta không ngừng tìm kiếm chủ đề để , đáp án của tôi chỉ vỏn vẹn một chữ "Ừm."
Cho đến khi không còn biết gì nữa, chúng tôi rơi vào im lặng.
Nghe thấy giọng ta nghẹn ngào, tôi nhíu mày: "Sau này, nếu không phải công việc, đừng liên lạc với tôi nữa."
"Đừng! Anh chỉ muốn xin lỗi em thôi."
Anh ta không thể kiềm chế nữa, khóc đến xé lòng.
"Anh thực sự biết lỗi rồi, bây giờ cuộc sống của rất tệ, không thể sống thiếu em."
"Nếu không...có lẽ thực sự không thể sống tiếp nữa..."
Nghe thấy câu này, tôi phì .
Đầu dây bên kia vang lên giọng nghi hoặc: "Mạnh Lạc, bên em còn có ai khác sao? Ai đang ?"
Đến cả giọng của tôi mà cũng không nhận ra sao?
"Đừng hiểu lầm, chỉ có một mình tôi, là tôi đang ."
"Nghe thấy thảm như thế này, tôi thực sự buồn đấy."
"Thẩm Hi Qua, tất cả những gì đang chịu hôm nay đều là do tự chuốc lấy, đáng đời ."
Anh ta kích phản bác, còn tôi thì bình tĩnh lắng nghe.
Từ hoang mang đến chất vấn, rồi dần dần chấp nhận, đau khổ:
"Mạnh Lạc, đừng như mà...em đã tha thứ cho bao nhiêu lần rồi, tại sao lần này không thể thêm một lần nữa?"
"Chỉ một lần thôi, nhất định sẽ thay đổi..."
Tôi bật cắt ngang lời ta:
"Anh không thấy những lời này quen thuộc sao?"
"Lần nào cũng đây là lần cuối cùng, đã tiêu xài hết sự tín nhiệm của tôi rồi."
"Tôi sẵn sàng tha thứ, là vì tôi . Nhưng xin lỗi, bây giờ thì không còn như nữa."
"Tôi đã hết rồi."
Trước khi ta kịp phản ứng, tôi dứt khoát cúp máy.
12
Ngày hôm đó, Thẩm Hi Qua lập tức bay đến Paris.
Thế khi ta đến xưởng thiết kế mà tôi hợp tác, mới phát hiện ra tôi đã nghỉ việc.
Chỉ cách đây khoảng năm, sáu tiếng đồng hồ, tôi lại đi trước ta một bước.
Nhà thiết kế giới thiệu cho ta những người mẫu khác, trong đó có không ít người Hoa.
Những người đó có vài nét rất giống tôi.
Nhìn thấy họ, nhà thiết kế không ngừng khen ngợi tôi chính là nàng thơ của ông ấy.
Chỉ là không hiểu vì sao tôi lại đột nhiên quyết tuyệt rời đi.
Thẩm Hi Qua thất thần lướt mắt qua những người mẫu ấy, ta không hề thấy ai giống tôi cả.
Vừa thấy họ, người đầu tiên ta nghĩ đến lại là Đào Tâm Tâm, người phụ nữ đã nát tất cả.
Tôi là chính tôi, độc nhất vô nhị, không thể thay thế.
Hy vọng mong manh vừa nắm chặt trong tay lại một lần nữa tan biến.
Anh ta một xưởng việc ở Paris, sống tha hương nơi đất khách không hề dễ dàng.
Nhưng ta cam tâm chịu khổ, chỉ mong một ngày nào đó có thể gặp lại tôi.
Cuối cùng, trong một buổi trình diễn thời trang, ta đã thấy tôi.
Lúc đó, tôi đang mặc chiếc váy cưới của nhà thiết kế, lộng lẫy bước ra trong phần trình diễn kết màn.
Khoảnh khắc thấy tôi, ánh mắt Thẩm Hi Qua bừng sáng rực rỡ.
Sau buổi diễn, ở hậu trường, ta mặc một bộ vest trắng, ôm theo bó hồng đỏ, tiến về phía tôi.
Anh ta gầy đi rất nhiều.
Thật lòng mà , bộ vest này vốn chuẩn bị cho lễ cưới ngày trước, giờ mặc lên đã không còn vừa vặn nữa rồi.
Tôi liếc ta một cái rồi xoay người định rời đi, ta chặn lại không cho tôi đi.
Bạn thấy sao?