Những dấu vết hỗn loạn trên người ta đang âm thầm kể lại cơn cuồng loạn của đêm qua.
"Đàn , đừng rời xa em, có không? Em chỉ là quá khao khát trở thành dâu của thôi."
"Hãy ở bên em một ngày, chỉ một ngày thôi, không?"
Nước mắt ta nhỏ xuống lồng n.g.ự.c ta, nóng bỏng như thiêu đốt.
"Em hứa, sau hôm nay sẽ không phiền nữa."
Thẩm Hi Qua muốn đẩy ta ra, dáng vẻ yếu đuối của ta khiến tim ta thắt lại.
Còn Mạnh Lạc thì sao?
Một giọng vang lên trong đầu ta, khiến ta giật mình.
Anh ta gồng tay lên, Đào Tâm Tâm khóc đến nghẹn ngào:
"Anh không thể đối xử với em như …nếu không ở bên em hôm nay, em sẽ tung chuyện phản bội lên mạng! Cả lẫn chị ta đều không có kết cục tốt!"
"Hai người sắp kết hôn rồi, ngay cả một ngày cũng không thể dành cho em sao?"
Đúng rồi, kết hôn.
Anh ta sắp cưới Mạnh Lạc rồi.
Anh ta không thể để Đào Tâm Tâm hoại mọi thứ.
Hơn nữa, nếu hôm nay ở lại thì đã sao chứ?
Thiệp mời đã gửi đi hết rồi, chẳng lẽ Mạnh Lạc còn có thể hối hận sao?
Huống hồ bây giờ vẫn còn giận, ta cũng không tìm .
Mạnh Lạc sắp có cả cuộc đời ta, ba vạn ngày của đời người, Đào Tâm Tâm chỉ cầu xin một ngày mà thôi.
Dù Mạnh Lạc có giận, ta vẫn còn rất nhiều ngày còn lại để dỗ dành .
Ở lại đi, chỉ một ngày thôi.
Rồi sau đó sẽ đi tìm Mạnh Lạc, cầu xin tha thứ.
"Được, chỉ một ngày này thôi, từ nay về sau đừng dây dưa với bọn tôi nữa."
Thẩm Hi Qua lạnh lùng với Đào Tâm Tâm, thậm chí còn cảm thấy hành này của mình là một sự hy sinh vì Mạnh Lạc.
Là vì tương lai tốt đẹp mà tạm thời nhân nhượng.
Thế đến trưa, ta vẫn không thể an tâm mà ở lại bên Đào Tâm Tâm.
Tại sao Mạnh Lạc vẫn chưa đến tìm ta?
Cả buổi sáng, ta đã gửi vô số tin nhắn đi không nhận hồi âm.
Một dự cảm mãnh liệt về việc mất đi thứ gì đó quan trọng bao trùm lấy ta.
Anh ta mở điện thoại ra, hiện lên hơn 99+ tin nhắn.
Anh ta vui mừng mở ra xem, không có lấy một tin nào từ Mạnh Lạc.
Tất cả đều là bè, người thân của ta, nhắc ta mau lên mạng xem hot search.
Chuyện giữa ta và Đào Tâm Tâm đã bại lộ.
Trên mạng tràn ngập lời chỉ trích, lúc này toàn bộ sự ý của ta đều dồn vào bức ảnh đính kèm trên bài viết.
Đó là sân bay.
Đêm qua mưa giông bão bùng, Mạnh Lạc không thể nào bay đi .
Anh ta vẫn còn cơ hội níu kéo!
Mạnh Lạc vẫn ở thành phố B, ta lập tức gọi điện cho từng người chung để hỏi tung tích của .
Nhưng câu trả lời của họ đều giống nhau: "Hả? Hai người không phải đã chia tay rồi sao?"
Còn về đám cưới, họ càng không hay biết: "Mạnh Lạc chưa từng gì cả, cậu đang à?"
Trong cơn bàng hoàng, Thẩm Hi Qua bất chấp tất cả lao đi, mặc cho Đào Tâm Tâm gào khóc phía sau cũng không giữ nổi ta.
10
Anh ta về nhà, nuôi hy vọng mong manh.
Nhưng định sẵn là thất vọng.
Mạnh Lạc không trở về.
Thứ ta tìm thấy chỉ là một xấp thiệp cưới dày cộm trên tủ đầu giường.
Thì ra tin tức đám cưới của họ chưa từng thực sự gửi đi.
Hóa ra Mạnh Lạc đã sớm có ý định rời đi sao?
Không thể nào!
Những thiệp cưới này chỉ là chưa kịp phát, hôn lễ còn bảy ngày nữa, vẫn còn kịp mà.
Giống như ta và Mạnh Lạc, mọi thứ vẫn còn kịp!
Anh ta phát điên lao ra đường, chạy xe vun vút qua vài cái đèn đỏ cũng chẳng màng.
Cho đến khi đến sân bay, ta chạy vào tìm kiếm khắp nơi.
Anh ta thấy Lương Tiểu Trác, lập tức lao đến trước mặt ấy: "Mạnh Lạc đâu? Tôi biết ấy đi cùng ."
Anh ta cuống quýt đảo mắt quanh, không tìm bóng hình quen thuộc ấy.
Lương Tiểu Trác không thèm để tâm, lườm ta một cái rồi định rời đi.
Lần đầu tiên trong đời, nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy Thẩm Hi Qua, ta run rẩy quỳ xuống: "Cầu xin , tôi không thể không có ấy, tôi thực sự ấy, ấy chỉ đang giận dỗi thôi."
Nhưng đáp lại ta chỉ là một cái bạt tai.
Lương Tiểu Trác chẳng thèm quay đầu lại, lên máy bay đến thành phố S.
Anh ta lập tức mua vé đi theo sau.
Nhưng hóa ra, Lương Tiểu Trác không phải đi tìm Mạnh Lạc, mà chỉ đến chùa trả lại sợi dây đỏ mà năm xưa Mạnh Lạc đã cầu xin.
Sau này ta mới biết, sáng hôm đó Mạnh Lạc đã bay đến Paris.
Nếu hôm đó ta không đồng ý lời thỉnh cầu của Đào Tâm Tâm, có lẽ...có lẽ...
Lương Tiểu Trác đến sân bay chẳng qua là để đánh lạc hướng ta, không để ta phát hiện ra hành tung thực sự của Mạnh Lạc.
Trước đây, mỗi lần ta quay đầu lại đều thấy Mạnh Lạc đứng đó, chỉ vì chưa từng rời đi.
Nhưng bây giờ, đã đi thật rồi.
Khi một người đã quyết tâm ra đi, sao có thể giữ lại?
Bạn thấy sao?