Mối Tình Phai Màu – Chương 6

Nếu không phải Thẩm Hi Qua vẫn còn vương vấn tôi, có lẽ ta đã thành công rồi.

Tôi ra hiệu cho ta xem trang cá nhân của Thẩm Hi Qua.

Cô ta bàng hoàng nhận ra mình đã bị chặn và xóa khỏi danh sách bè từ lâu.

Giấc mộng thay thế vị trí của tôi tan tành.

Cô ta tức giận lao về phía tôi, bị tôi tát mạnh một cái ngã lăn ra đất.

"Lúc trước chỉ lo đánh Thẩm Hi Qua, quên dạy dỗ rồi thì phải."

"Chỉ là một kẻ thứ ba không danh không phận, đừng ảo tưởng mình quan trọng."

Cô ta khóc như mưa: "Không phải thế, lúc trước tôi đã lao ra chắn trước xe, rõ ràng ấy đã vì tôi mà từ bỏ đuổi theo chị."

"Khi ấy níu kéo tôi, ấy đã không thể sống thiếu tôi, tôi nguyện c.h.ế.t vì ấy, ấy cũng nguyện c.h.ế.t vì tôi, theo chị ấy ai?"

Tôi một lần nữa đặt tấm thiệp mời cưới vào tay ta: "Ngày cưới, nhớ đến dự nhé."

Ánh mắt ta lóe lên tia hy vọng.

Cô ta biết đó là cơ hội cuối cùng, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Tôi vốn dĩ không nên mời ta, cũng không phải muốn cho ta cơ hội, mà là muốn thử lòng Thẩm Hi Qua.

Nếu ngày đó mọi chuyện suôn sẻ, có lẽ tôi sẽ tiếp tục duy trì một mối quan hệ tốt đẹp.

Nếu không...

Vậy thì thật sự kết thúc.

08

Vài ngày trước lễ cưới, cuối cùng Thẩm Hi Qua cũng hoàn thành chiếc váy cưới.  

Thời gian chụp ảnh cưới vô cùng gấp rút, chúng tôi lập tức lên đường.  

Nhưng ngay khi đang trên đường đến bãi biển, Thẩm Hi Qua đột nhiên phanh gấp.  

"Tiểu Lạc, xưởng thiết kế xảy ra chuyện rồi…"  

Anh ta ngập ngừng, đợi tôi hỏi han hoặc cho phép ta rời đi.  

Nhưng tôi chỉ lặng lẽ vào mắt ta, cảm nhận sự bào mòn của thời gian suốt mười năm qua.  

Tôi không gì, ta cũng tiếp tục chờ đợi.  

Cho đến khi những tiếng còi xe phía sau vang lên thúc giục, sắc mặt ta dần mất kiên nhẫn: "Tiểu Lạc, phải quay lại một chuyến, hay là để nhiếp ảnh gia chụp ảnh một mình em trước nhé…"  

Một mình chụp ảnh cưới thì còn gọi là ảnh cưới sao?  

Tôi cụp mắt, nhẹ giọng: "Thẩm Hi Qua, rốt cuộc em vẫn không thể mặc chiếc váy cưới do thiết kế sao? Trước đây, chiếc váy cưới của Đào Tâm Tâm, em biết đó chính là mẫu mà đã thiết kế từ mười năm trước."  

Đồng tử Thẩm Hi Qua rung dữ dội, môi mấp máy lại không thể thốt nên lời.  

"Đó chỉ là mẫu cũ, lỗi thời rồi. Đào Tâm Tâm ấy thích kiểu đó, nên mới tặng cho ấy."  

"Nhưng em cũng thích mà, đó chẳng phải là chiếc váy đã dành mười năm để thiết kế riêng cho em sao?"  

Tôi chua xót.  

Anh ta hoảng loạn: "Vậy… sẽ lấy lại chiếc váy đó đưa cho em…"  

"Đừng!" Tôi ngắt lời ta, kiên định thẳng vào mắt ta: "Em chưa từng rẻ rúng đến mức phải mặc lại đồ cũ của người khác."  

Anh ta không thể thêm gì nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt đau khổ tôi.  

Chúng tôi cứ thế đối diện nhau, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.  

Tôi khẽ thở dài: "Em biết Đào Tâm Tâm định tự thiêu ở xưởng thiết kế, đi đi."  

Đào Tâm Tâm rất giỏi đánh vào tâm lý người khác, ta không chỉ gọi điện cho Thẩm Hi Qua mà còn gửi cho tôi một tin nhắn y hệt.  

Sau một hồi im lặng, Thẩm Hi Qua lắc đầu: "Không."  

Tôi mỉm hỏi lại: "Thật sao? Ngay cả khi tất cả tác phẩm của bị thiêu rụi cũng không sao?"  

Chưa kịp đợi ta trả lời, điện thoại đã reo lên lần nữa.  

Người ta báo rằng xưởng thiết kế đang cháy, Đào Tâm Tâm nhất quyết không chịu ra ngoài.  

Tôi thầm: "Đi đi, dù sao xưởng thiết kế cũng là tâm huyết của mà."  

Lời còn chưa dứt, ta đã lao ra khỏi xe.  

"Tiểu Lạc, em cứ mang váy cưới ra biển trước nhé…"  

Tôi gật đầu: "Được, em sẽ mang nó ra biển."  

Anh ta vui mừng gật đầu, cứ như mọi chuyện đều diễn ra theo sự đồng ý của tôi.  

Tôi ngồi lên xe của nhiếp ảnh gia, bóng dáng Thẩm Hi Qua dần xa.  

"Bác tài, hãy mang váy cưới ra biển đi. Còn tôi, tôi sẽ không đi nữa."  

Có người thích hợp với chiếc váy này và buổi chụp ảnh cưới hơn tôi.  

Tôi cứ ngỡ ngày kết hôn sẽ là điểm kết thúc của chúng tôi, không ngờ lại đến nhanh hơn tôi tưởng.  

Tôi một mình bay sang Paris, ký hợp đồng độc quyền với nhà thiết kế trước thời hạn.  

Trước khi rời đi, tôi đã đọng lại mười năm cảm, thành một bản PPT, đăng lên mạng.  

09

Thẩm Hi Qua trở lại xưởng thiết kế, phát hiện tất cả chỉ là màn kịch của Đào Tâm Tâm.  

Anh ta hoảng loạn chạy về bãi biển tìm tôi, chẳng thấy tôi đâu.  

Trở về nhà, ta uống đến say mèm.  

Nửa tỉnh nửa mê, ta thấy tôi mặc váy cưới, nhẹ nhàng bước đến.  

Anh ta kích lao tới, ôm tôi thật chặt, trao cho tôi một nụ hôn nóng bỏng.  

Nhưng khi tỉnh dậy, ta mới nhận ra —  

Dưới chiếc váy cưới mà ta ngày đêm tâm huyết tạo nên, khuôn mặt hiện ra lại là Đào Tâm Tâm.  

Sao lại như ?!  

Anh ta hoảng loạn muốn đẩy ta ra, ta lại ôm chặt lấy ta.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...