Nhiều năm chìm đắm trong thất bại khiến ta rơi vào trầm cảm nặng.
Tôi ở bên cạnh, bảo vệ ta, dù có thiêu đốt chính mình cũng phải thắp sáng cho ta.
Nhiều người rằng tôi đáng lẽ có thể có một tiền đồ tốt hơn.
Tôi không bận tâm.
Thẩm Hi Qua từng tôi chính là ánh sáng duy nhất của ta.
Vì câu ấy, tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả.
Sau này, ta tỏa sáng rực rỡ, một bước thành danh.
Bệnh trầm cảm chữa khỏi, bên cạnh ta vẫn chỉ có mình tôi là người mẫu độc quyền.
Khi ta đang trên đỉnh cao sự nghiệp, ta đã cầu hôn tôi một cách công khai đầy lãng mạn.
Chỉ là, chúng tôi không ngờ rằng, từ ngày cầu hôn đến bây giờ, đã tròn mười năm.
Lúc trước, tôi từng hỏi ta: "Nếu sau này hối hận vì cầu hôn quá sớm thì sao?"
Anh ta lắc đầu: "Không đời nào. Anh ghét nhất là loại người bắt cá hai tay, năm đó mẹ bỏ rơi hai cha con , căn bệnh trầm cảm của cũng bắt nguồn từ bà ấy."
Anh ta có từng nghĩ rằng, một ngày nào đó, chính mình cũng sẽ trở thành kiểu người mà ta từng căm ghét nhất không?
Tình khi đạt đến đỉnh cao ngay từ ban đầu, thì sau đó dù có đi thế nào cũng chỉ là con đường xuống dốc.
Lương Tiểu Trác từng chứng kiến chúng tôi nhau say đắm, cũng hiểu rõ sự gượng ép trong mối quan hệ hiện tại.
Khung chat hiển thị mãi dòng chữ "đang nhập tin nhắn…".
Một lúc lâu sau, nàng mới trả lời.
【Đường thẳng vẽ từ điểm gốc có thể giao nhau với những đường khác trong chốc lát, hướng đi của nó mãi mãi chỉ có một đích đến.】
【Chị em à, cố lên nhé.】
03
Tôi trằn trọc mãi.
Lặp đi lặp lại việc mới bảng tin.
Không ít người đã nhấn thích, phần bình luận có cả những lời chúc vô không rõ ngọn ngành lẫn những lời khuyên nên kịp thời buông bỏ.
Ngoại trừ Thẩm Hi Qua, hầu như tất cả mọi người đều đã thích bài đăng này.
Lướt điện thoại đến mỏi tay, tôi đi ra phòng khách rót ly nước uống.
Ngoài phòng khách, Thẩm Hi Qua đang hoa nhung thủ công.
Anh ta tập trung đến mức gần như không nhận ra sự tồn tại của tôi, tự nhiên cầm điện thoại chụp ảnh.
Ngay sau đó, bức ảnh ấy xuất hiện trên trang cá nhân của Đào Tâm Tâm.
【Không ngờ chỉ là nhắc đến một chút mà đã có người thức đêm đồ thủ công cho tôi, đây chính là cảm giác quan tâm sao?】
Tôi phải thông qua người khác mới biết kỹ năng mới của chồng chưa cưới mình, thật đáng tiếc.
Tiếp tục mới bảng tin, tôi thấy câu trả lời của Thẩm Hi Qua.
Bao lâu rồi tôi không nhận sự đãi ngộ như ?
Chắc khoảng ba, bốn năm trước, Thẩm Hi Qua đã không còn trả lời tôi nữa.
Tôi hỏi ta vì sao không nhấn thích bài viết của tôi, ta : "Cục cưng, đang trong giai đoạn thăng tiến sự nghiệp, bận lắm."
Giờ lại, hóa ra ta chỉ chặn tôi, chọn lọc phản hồi người khác.
Cũng chẳng trách việc đến bây giờ ta vẫn chưa phát hiện ra bức ảnh tôi đăng.
Tôi rót nước rồi ngồi xuống bàn ăn, ánh mắt ta đột nhiên quay về thực tại.
Nụ trên môi thoáng chốc vụt tắt, ta đưa một bông hoa nhung nhỏ qua: "Anh vừa xong, em có muốn không?"
Bông hoa này chưa khéo, thậm chí trên cánh hoa còn dính lại vệt m.á.u đông khô.
Tôi cầm lên rồi lại đặt xuống: "Bông hoa nhỏ đáng thương này là vật trang trí phụ họa cho đóa hồng trên tay sao? Nếu để trong cửa hàng, e là cũng chỉ có thể quà tặng kèm, em không rẻ mạt đến mức muốn nó."
Thẩm Hi Qua sững người, rất nhanh đã phản ứng lại: "Sao lại thế ? Nếu em thích, đều có thể tặng em."
Tôi khẽ lắc đầu: "Không cần."
Phản ứng của Thẩm Hi Qua rất lớn, tôi biết tại sao ta lại như .
Trang cá nhân của Đào Tâm Tâm vừa cập nhật ảnh chiếc nhẫn, thật khéo, chiếc nhẫn mà Thẩm Hi Qua từng tặng tôi lại là quà tặng kèm của thương hiệu này.
Lúc tôi trở về phòng đọc sách, ta giữ lấy tôi:
"Em tức giận vì vi phạm lời hứa cùng rời khỏi ngành, lén lút tổ chức triển lãm sao?"
"Anh cũng là đàn ông, cần có sự nghiệp của riêng mình. Hơn nữa, kiếm tiền chẳng phải cũng là vì em sao?"
"Tiểu Lạc, trước đây em không như ."
Không như sao?
Đúng thật.
Trước đây, tôi tin tưởng từng câu của ta, kiên định rằng tất cả những gì ta đều là vì muốn xây dựng một mái nhà tốt hơn cho tôi.
Cho đến khi Đào Tâm Tâm bước vào thế giới của ta.
Tôi mới phát hiện tài khoản chung của hai người có thể tùy ý rút tiền để mua quà cho ta.
Dù tôi có đói thế nào cũng không ăn trên ghế phụ, ta lại có thể rơi đầy vụn đồ ăn trên đó.
Những nguyên tắc của ta có thể vì người khác mà bỏ, chỉ là người đó không phải tôi.
Tôi chằm chằm chiếc đồng hồ treo tường, kim giây đã bước qua số mười hai.
Bằng chút dịu dàng cuối cùng, tôi nhẹ giọng : "Mười năm rồi, chúng ta đều đã thay đổi."
"Hi Qua, chúng ta chia —"
Lời chưa kịp hết đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Bạn thấy sao?