9
Một tháng trôi qua trong chớp mắt.
Tất cả thủ tục du học trao đổi đều đã hoàn tất. Chỉ còn vài ngày nữa là tôi sẽ rời đi.
Mà Phó Tự thì vẫn bận bên cạnh Mạnh Tâm. Anh nhíu mày, áy náy ngày kỷ niệm bù phải hoãn thêm một tuần, Mạnh Tâm vẫn chưa quen với mọi chuyện trong câu lạc bộ, chưa thể rời khỏi .
Tôi sững người, sau đó gật đầu: “Không sao.”
Nếu không nhắc, tôi cũng đã quên mất chuyện đó rồi.
10
Chi nhánh phía Nam công ty gặp vấn đề,
ba tôi bận túi bụi, vẫn tranh thủ đến trường thăm tôi trước ngày tôi đi.
Chỉ tiếc hôm đó thật không đúng lúc.
Ông gặp ngay cảnh Phó Tự đang dìu một Mạnh Tâm say khướt ở cổng trường.
Mạnh Tâm ôm cổ ta, khóc lóc, đầu óc đã không còn tỉnh táo:
“Sao… sao không còn là của em nữa…”
Ba tôi trông thấy cảnh đó, chuyện lập tức căng thẳng.
Bạn cùng phòng của tôi cờ về đến, thấy hình, liền nhắn báo cho tôi.
Khi tôi chạy tới nơi, ba tôi tức đến đỏ bừng mặt, chỉ vào mặt Phó Tự mắng:
“Cậu lại dính dáng đến con nhỏ đó?” “Cậu quên mình là cái thứ gì rồi à, cũng dám phản bội Kiều Nguyện?”
“Nếu không nhờ tôi tài trợ, giờ cậu sống còn thua cả chó!”
Phó Tự tay vẫn ôm lấy Mạnh Tâm đang lơ mơ ngủ. Dù bị mắng vẫn không tức giận, còn nhạt như chẳng có gì:
“Nếu tôi biết cái giá của khoản tài trợ là phải ở bên Kiều Nguyện,” “Thì thà tôi chết còn hơn đi học, Kiều à.”
Nhìn thấy ba tôi nghẹn lời, trong mắt ta hiện lên một chút khoái cảm đầy thù hận.
“Con , tầm thường lại vô vị.” “Dù sao cũng là do sinh ra, có tốt đẹp gì đâu.”
“Kể từ ngày ép tôi chia tay với Mạnh Tâm, bắt tôi phải ở bên ấy, ấy đã trở thành công cụ để tôi trả thù rồi.”
Anh ta từng chữ, từng câu thật chậm: “Dù tôi và Mạnh Tâm có đau khổ, thì tôi cũng sẽ khiến ấy đau khổ gấp trăm lần.”
“Cậu—!”
Ba tôi tức đến mức huyết áp dồn lên đầu, đứng cũng không vững.
Tôi vội chạy từ dưới tán cây đến, đỡ lấy ông. “Ba, ba có mang theo thuốc hạ áp không?”
Ba tôi gật đầu, chỉ về chiếc xe bên cạnh.
Từ khóe mắt, tôi thấy Phó Tự bất ngờ cứng người lại.
Tôi dìu ba bước xuống bậc thang đi về phía xe, ta theo sau, giọng run run không giấu nổi kích :
“Kiều Nguyện… Em đã đứng đó bao lâu rồi?”
Tôi không trả lời, chỉ chăm dìu ba đi tiếp.
Phó Tự cố chấp kéo tay tôi lại: “Cho một cơ hội giải thích không?”
“Vừa nãy chỉ là vì…”
Tôi ngắt lời : “Tối nay rảnh không?”
Ánh mắt Phó Tự dừng lại trên tôi, chằm chằm, rồi gật đầu.
Tôi ngẩng mặt : “Vậy . Tối nay mình chuyện đi.”
“Em có chuyện muốn với .”
Dù sao, trước khi rời đi, vẫn còn thiếu một cuộc chia tay chính thức.
Phó Tự không suy nghĩ nhiều mà lập tức đồng ý.
Nhưng cuối cùng, vẫn thất hứa.
Tối hôm đó, tôi đợi cả đêm trong căn hộ. Vẫn không đợi quay về.
Anh nhắn tin giải thích rằng Mạnh Tâm bị ngộ độc rượu, phải ở bệnh viện không rời đi .
“Mai chuyện không?” “Mai sẽ đến tìm em.”
Tin nhắn tới tấp gửi đến, có lời xin lỗi, có lời giải thích, có cả lời hứa hẹn.
Đây là điều mà tôi – người từng quen với việc đã đọc không trả lời – chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Nhưng tôi với , đã chẳng còn ngày mai nữa rồi.
Sáng hôm sau, tôi ăn sáng cùng ba. Sau đó tài xế lái xe đưa tôi ra sân bay.
Lúc máy bay chuẩn bị cất cánh, tôi mở khung trò chuyện với Phó Tự. Trước khi chặn , tôi để lại một lời kết.
“Phó Tự, chúng ta chia tay đi.” “Em chúc và Mạnh Tâm hạnh phúc.”
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?