20
Tôi lặn lội tìm khắp nơi những đạo sĩ, thầy bà nổi tiếng, tiêu tốn không ít tiền, chỉ mong có thể rõ mọi hiểu lầm với A Dao.
Nhưng khi chứng kiến mấy màn “lên đồng nhập xác” giả tạo, tôi chỉ thấy nực .
Đó không phải ấy. Không phải chút nào.
Cuối cùng, tôi tìm một đạo sĩ thật sự. Ông ta bảo hồn phách Giang Dao đã trở về luân hồi, khuyên tôi đừng chấp niệm nữa, hãy trân trọng hiện tại.
Trân trọng cái quái gì? Trái tim tôi đã chết rồi. Tôi chỉ muốn chết theo.
Nhưng ông ấy , người tự sát khi chưa hết dương thọ sẽ không thể xuống âm phủ. Khuyên tôi hãy sống tốt, nhiều việc thiện… biết đâu ông trời thương mà cho toại nguyện.
Tôi nghe theo lời ông, vừa tập trung phát triển công ty, vừa tích cực tham gia hoạt thiện nguyện.
Lâm Dao Dao không còn thấy hy vọng ở tôi, thời gian trôi qua cũng tự rút lui.
Ba mẹ tôi thấy tôi sống ngày càng lãnh đạm, không còn đòi hỏi gì nữa. Họ dồn sức điều dưỡng sức khỏe, rồi sinh thêm… một cặp sinh đôi. Chỉ dặn tôi sau này chăm sóc các em cho thật tốt.
Tôi biết ơn ba mẹ vì đã không ép tôi nữa, cũng biết ơn sự thấu hiểu của họ. Tôi dành thời gian hướng dẫn hai đứa em, giúp họ an lòng.
Lần nữa trở về từ chiến tuyến cứu trợ đất, tôi thấy một mèo nhỏ bị thương bên vệ đường. Trăng mờ mờ ảo ảo, may mà lông nó màu trắng—nếu không để ý thì chẳng thấy .
Tôi bế lấy sinh vật nhỏ may mắn ấy, chạm nhẹ vào mũi nó:
“Đi thôi, về nhà với nào. Gọi em là gì nhỉ… Giang Giang, thích không?”
“Meooo~”
21
Loài người thật kỳ cục. Sao cứ thích bắt cóc mèo chứ?
Tui đang yên đang lành, sống hoang dã tự do vui vẻ, mà cứ bắt tui ở trong nhà. Thôi thì… đồ ăn vặt ở đây ngon thật, còn thơm hơn cả mấy bãi rác tui từng lục. Nhưng! Như cũng không phải lý do để đưa tui đi thiến chứ?!
Meo meo cái mông! Tui còn chưa kịp thử “giao lưu tâm hồn” với chàng mèo xám ngầu ngầu dưới nhà, với cả vàng đầu hầm hố kia nữa—hai chân à, đúng là đồ cẩu nam!
Tôi nổi khùng cào vào ống quần Tần Xuyên, mắng ta bằng những từ ngữ… rất không phù hợp với lứa tuổi thiếu nhi.
“Giang Giang, đừng giận nữa. Mấy con mèo hoang ngoài kia đâu có xứng với em. Nhìn nè không tốt hơn sao? Ở bên nha.”
“Meo! Meo meo meoooo!”
Tốt cái đầu á! Đồ chó độc thân! Tức chết tui rồi!
Tôi giận dỗi nhảy phắt lên kệ sách, Tần Xuyên lại chẳng giống mọi khi. Anh nhẹ nhàng nâng niu ôm lấy một vật thể trông có vẻ quan trọng.
Meo? Gì đây?
“Giang Giang, em đừng rớt cái này nhé… đây là khuôn tay của mẹ.”
Nói rồi ôm tôi xuống, dịu dàng gãi cằm, gãi bụng cho tôi.
Tôi thoải mái đến mức phát ra những tiếng “grừ grừ” sung sướng. Nhưng chẳng hiểu vì sao, khi thấy hai chân kia món đồ ấy mà rơi nước mắt… tim tôi lại đau nhói.
Chắc là di chứng sau vụ triệt sản thôi.
Hai chân kia à, bổn cung đời này sẽ không đội trời chung với ngươi.
Còn cái món đồ đó… thôi thì tha cho nó đi. Nể đáng thương như .
Nhưng mà tên hai chân nhà tôi cũng không tệ đâu— ấy thường xuyên đi xa, lúc nào cũng mang tôi theo.
Tôi nhẹ nhàng chia thức ăn cho từng người, mùi trên người ngày càng thơm hơn… ừm, là mùi của… công đức.
Nhưng mà, sao tên hai chân nhà tôi cứ hay khóc nhè nhỉ?
Mèo không hiểu, thôi kệ, ấy khóc thì tôi ở bên ấy .
22
Hai chân cứ hay dẫn tôi đến một nơi âm u rợn người. May mà tôi gan to, chứ thật lòng mà … tôi không thích chỗ đó chút nào.
Mỗi lần tới đây, cảm giác buồn bã trên người hai chân lại càng nặng, đến tim tôi cũng đau thắt lại, dù chẳng hiểu tại sao.
Chẳng phải người có thể sống rất lâu sao?
Vậy tại sao… tôi cảm thấy sức sống của ấy những năm gần đây càng lúc càng yếu đi?
Anh ấy cầm một tờ giấy gọi là “kết quả xét nghiệm” gì đó, mà lại tươi như ăn cá ngừ.
Tôi nhảy lên đùi , khó hiểu chằm chằm:
“Meo~” Nhìn cái tờ giấy đó gì, tôi này, vuốt lông tôi đi, gãi gãi nữa.
Tên dọn vệ sinh kia đột nhiên buông tờ giấy, ôm tôi vào lòng, giọng run run:
“Giang Giang… tốt quá rồi. Cuối cùng cũng có thể đi tìm ấy.”
Meo? Tìm ai? Là quen thuộc trong bức ảnh kia à? Dẫn tôi đi với chứ?
“Nhưng còn em thì sao… phải nhờ ai chăm sóc em đây?”
Tôi lập tức cắn tay ấy một phát! Không hiểu sao tôi giận đến phát cáu!
Tên khốn kiếp! Đã sẽ để tôi ở bên suốt đời mà, giờ lại định bỏ tôi sao? Hừ! Đồ chó, đúng là chó!
“Đừng giận mà, Giang Giang. Anh đã chờ ấy rất lâu… ấy cũng chờ rất lâu rồi. Cuối cùng cũng sắp gặp nhau… Anh háo hức lắm. Yên tâm, sẽ tìm cho em một người chủ thật tốt, lo cho em ăn no mặc ấm. Anh cũng… rất không nỡ rời xa em.”
Sau câu đó vài ngày, hai chân biến mất.
Tôi nằm dưới bức tranh khiến tôi luôn cảm thấy dễ chịu, chờ ấy thật lâu… không quay lại nữa.
Rồi có người đến muốn mang tôi đi.
Tôi biết… đây là người chủ mới mà hai chân tìm cho tôi.
Nhưng tim tôi đau quá, tôi không nỡ rời khỏi nơi này, càng không nỡ rời xa .
Tôi vùng vẫy hết sức, chạy theo mùi hương quen thuộc của hai chân, theo mùi thuốc sát trùng nồng nặc, tìm ấy.
23
Sao tên hai chân gầy trơ xương trời? Có nên bắt con chuột cho ấy bồi bổ không nhỉ?
Tôi nhảy lên giường, khiến giật mình:
“Giang Giang? Sao em lại tìm tới đây?”
“Meo~” Bổn cung bản lĩnh lắm đấy nha~
“Giang Giang, em giỏi thật… không ngoan đâu, sao lại không đến nhà mới?”
Giọng yếu lắm, đứt quãng, nghe mà nhói tim.
“Anh không chăm sóc cho em nữa rồi… xin lỗi em nhé.”
Tôi liếm nhẹ bàn tay . Tôi cảm nhận rõ… sắp không trụ nữa rồi.
“Giang Giang, hơi sợ… em xem, nếu xuống đó… có tìm ấy không? Cô ấy sẽ tha thứ cho chứ? Cô ấy có tin là ngày đó… thật sự không gì không?”
“Giang Giang… nhớ ấy lắm…”
Hai chân lại khóc.
Tôi cũng thấy nghẹn ngào, không thở nổi, ngực nặng trĩu.
“Dao Dao!”
“Anh Tần!” — Y tá phát hiện ra tôi, không chút nương tay đuổi tôi ra ngoài.
24
Tôi quanh quẩn ở gần bệnh viện, cẩn thận đấu trí với mấy người ở đó, đêm nào cũng lẻn vào thăm .
Người chủ mới mà sắp xếp cho tôi, mỗi ngày đều đến bệnh viện đưa đồ ăn, thở dài cảm khái: “Con mèo này… có có nghĩa ghê.”
Tất nhiên rồi. Hai chân là “chó” trung thành của bổn cung mà.
Đêm nay, tinh thần hai chân đặc biệt tốt. Anh ngồi vuốt lông cho tôi, đặt tôi lên đùi rồi lặng lẽ ra ngoài cửa sổ.
“Meo~” Hai chân à, sắp đi rồi đúng không?
“Giang Giang… khi đi rồi, em phải ngoan đấy. Đừng kén ăn, đừng cào nát đồ đạc. Anh đã để lại tiền nuôi em cho người chủ mới, cậu ấy rất tốt… sẽ chăm sóc em thật đàng hoàng.”
“Meo~” Nhưng cậu ấy… không phải . Em không nỡ rời xa đâu.
“Giang Giang… nếu có kiếp sau, nhất định sẽ đích thân đến đón ấy. Giống như em , lúc nào cũng để ấy trong tầm mắt. Có lẽ như thế… tai nạn ngày đó sẽ không xảy ra. Ha… Giang Giang, nếu có kiếp sau, nhất định sẽ ấy nhiều hơn nữa. Lúc đó, em… có muốn mèo của lần nữa không?”
Tôi tức tối cắn nhẹ một cái— lại mấy lời chó má gì thế! Kiếp sau không còn là chó độc thân nữa, lại còn bắt tôi mèo của , còn triệt sản, cho ăn đồ chó?
“Em giận lên… giống hệt ấy . Giang Giang… hình như… sắp gặp ấy rồi…”
“A Dao…”
Bàn tay của hai chân từ từ rũ xuống—tôi biết… đã đi rồi.
Đi tìm người con trong lòng .
Nhưng sao tôi buồn quá… chỉ muốn đi theo thôi.
Phải sao đây? Cuộc đời tôi… đã không còn nữa rồi…
25
Người chủ mới nuôi tôi rất tốt, cho tôi tự do, không gò bó. Bởi vì ấy biết tôi thỉnh thoảng vẫn sẽ lén đến bên mộ của hai chân, lặng lẽ ngồi đó, cầu mong ấy đoàn tụ với A Dao của mình.
Vài năm sau, tôi cũng đã già đến mức không còn sức để chạy đến bên , không còn đủ hơi sức để kêu “meo” dưới mộ nữa.
Tôi nghĩ… có lẽ sau khi chết, tôi sẽ gặp lại ấy.
Linh hồn tôi tan ra trong một làn sáng rực rỡ, vô số tia kim quang bao phủ quanh thân. Trong luồng sáng ấm áp ấy, tôi bật —một nụ cay đắng vô cùng.
Chuyển kiếp… tôi lại trở thành… mèo của Tần Xuyên.
Và ấy… đã dâng toàn bộ công đức của mình để tôi đầu thai tốt hơn.
Tôi có gì xứng đáng chứ? Tôi là kẻ đã khiến ấy đau khổ đến , còn tự tay đẩy đến với người khác…
Từng ấy năm trôi qua rồi, chắc Tần Xuyên cũng đã chuyển kiếp, đầu thai nơi nào đó.
Tôi thành thạo bước vào âm phủ, xếp hàng chờ luân hồi.
Bất chợt, tôi cảm thấy một ánh mãnh liệt từ đâu đó dội đến.
Tôi ngẩng đầu lên…
Trên cầu Nại Hà, một bóng người cao lớn, dáng vẻ thẳng tắp như thuở ban đầu gặp gỡ…
Tần Xuyên… lâu rồi không gặp.
Hết
Bạn thấy sao?