14
Thảo nào… tôi lại tin ta là A Dao.
Tôi nghĩ có lẽ những chi tiết đúng là do ta đã thôi miên tôi, từng bước moi thông tin từ tôi.
Tôi dựa người vào bia mộ của Giang Dao, lặp đi lặp lại câu “Xin lỗi”.
Nhưng tấm bia lạnh lẽo kia sao có thể hồi đáp tôi?
Tôi thở dài, cúi người hôn lên tấm ảnh trên bia mộ:
“A Dao… sẽ không quên em, mãi mãi không. Không ai có thể thay thế em.”
Lần đầu tiên gặp A Dao là trong buổi chào đón tân sinh viên ở trường đại học.
Tôi thấy khiến cả sân trường xôn xao, trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Nghe theo tiếng gọi con tim, tôi quyết định theo đuổi—bằng mọi giá.
Tôi gạt đám “sói lớn đuôi dài” đang vây quanh ấy, nháy mắt một cái rồi giành lấy vali trên tay :
“Sao giờ mới đến? Em quên là sẽ tới đón em à?”
Nói xong tôi kéo tay ấy, bước về phía ký túc xá giữa ánh mắt hụt hẫng của bao người. Tôi nhướng mày một cái—các cậu còn non lắm.
Trên đường đi, A Dao lúng túng rút tay ra, mỉm ngại ngùng, đôi mắt cong cong xinh đẹp như gió xuân lướt qua mặt:
“Anh à, cảm ơn lúc nãy nhé. Em là Giang Dao, sinh viên năm nhất khoa Công nghệ thông tin.”
Tôi tiếc nuối hơi ấm vừa rời khỏi tay mình, khẽ đáp:
“Tần Xuyên, năm ba. Trùng hợp thật, cũng học Công nghệ thông tin.”
15
Sau đó, tôi mượn cớ giúp quen trường lớp, giúp học môn này môn kia… dần dần rút ngắn khoảng cách giữa hai đứa.
Hôm tỏ , ánh trăng rơi trên tán lá ngân hạnh, phản chiếu trên gương mặt ấy một thứ ánh sáng dịu dàng và thần bí.
Tôi ôm chặt thuộc về mình, cố kiềm chế niềm hạnh phúc đang dâng trào trong tim, tự hứa với bản thân sẽ mãi mãi thương ấy.
Từ nay về sau, tôi chính là gia đình của ấy. Tôi sẽ bù đắp tất cả những thiếu hụt thân trong đời .
Mọi con đường, góc phố đều in dấu chân hai đứa. Chúng tôi cùng nhau khuôn tay đôi. Khoảnh khắc đôi tay ấy cố định lại… tôi chỉ thấy đời mình trọn vẹn.
Nhưng khi tôi thông báo với ba mẹ về chuyện đương với A Dao, sắc mặt họ lại chẳng mấy vui vẻ.
Mẹ tôi : A Dao không cha không mẹ, gia cảnh như không xứng con dâu nhà họ Tần.
“Mẹ à, chúng ta đâu có ngai vàng để truyền ngôi. A Dao rất giỏi, con tin sau này ấy cũng sẽ là một người vợ tốt giống như mẹ.”
“Mẹ hỏi nó lấy gì để so sánh? Lỡ sau này công ty gặp chuyện, nhà ngoại con sẽ hỗ trợ không điều kiện. Còn nó thì sao? Ngoài việc dỗ dành vài câu ‘ vất vả rồi’, thì còn gì?”
Tôi nhún vai, gương mặt đầy phẫn nộ của ba, thái độ dửng dưng:
“Cô ấy sẽ cùng con vượt qua mọi khó khăn. Dù cách có khác, đích đến vẫn là một. Con tin A Dao có thể cùng con chiến đấu, vai kề vai.”
Lời phản bác của tôi không hề khiến họ thay đổi ý định, ngược lại, còn khiến họ bắt đầu áp lực, dùng lời ngon tiếng ngọt lẫn đe dọa với Giang Dao.
16
Khi biết ba mẹ đã lén tìm gặp A Dao, thậm chí mẹ còn hạ thấp, phạm ấy đủ điều, tôi thật sự nổi giận.
Tôi quyết định từ chối việc trong công ty gia đình, tự mình bắt đầu lại từ con số không.
Tôi dọn ra ngoài sống cùng A Dao, muốn dùng hành để chứng minh ấy không phải loại người yếu đuối bám víu— ấy có ánh sáng của riêng mình.
Thời gian đầu khởi nghiệp, thật sự gian nan trùng trùng. Ba mẹ giận tôi đến mức muốn nổ tung, công khai lẫn ngấm ngầm khó dễ cho công ty tôi, chỉ mong tôi sớm tỉnh ngộ.
Vào lúc khó khăn nhất, A Dao từng khuyên tôi:
“Bỏ đi, Tần Xuyên. Không có em, chắc sẽ sống dễ dàng hơn nhiều.”
Nhưng ngốc của tôi ơi… hơn hai mươi năm qua chỉ có khoảng thời gian ấy là tôi mới thực sự sống như một con người, chứ không phải một con rối ngoan ngoãn.
Chính em đã cho thấy cuộc sống còn có thể rực rỡ và trọn vẹn biết bao.
May mắn thay, tựa game mà bọn tôi phát triển đã thành công. Tôi vượt qua vòng kìm hãm của gia đình, lần đầu tiên có quyền “không” thật sự.
Tất cả những điều ấy… đều có công sức ngày đêm viết code, test bản, sửa lỗi không ngừng nghỉ của A Dao.
Thấy chưa? A Dao hoàn toàn có thể cùng tôi chiến đấu.
Khi tôi quay về nhà, Lâm Dao Dao—vẻ mặt tiều tụy—từ trong chạy ra:
“Tần Xuyên, đi đâu ? Em lo chết đi !”
17
Tôi người phụ nữ dư thừa trong ngôi nhà từng là tổ ấm của tôi và A Dao, trong lòng chỉ thấy một từ—ghê tởm.
“Lâm Dao Dao, đừng diễn nữa. Hôm nay em dọn ra khỏi đây đi.”
Nói xong, tôi bước qua ta, bắt đầu dọn dẹp mọi thứ ấy để lại, nôn nóng muốn khôi phục lại cách sắp xếp khi A Dao còn ở đây.
Tôi thật ngu xuẩn… một lời dối vụng về như , tôi lại tin .
Sau này chết rồi gặp lại A Dao, chắc chắn ấy sẽ tức giận lắm nhỉ? Vì tôi đã từng nhận nhầm người khác thành ấy.
“Anh đuổi em đi?”
Tôi dừng tay, nhíu mày ta:
“Em không phải A Dao. Giả người khác vui lắm sao? Lâm Dao Dao, ai cũng là cá thể riêng biệt, em cũng nên có cuộc đời của riêng mình, không cần thế.”
Môi ta run rẩy, gương mặt tái nhợt đi:
“Chừng ấy thời gian sống cùng nhau… không hề có chút cảm nào với em sao? Cô ấy đã chết rồi! Chết rồi mà!”
“Xin lỗi, hoàn toàn không. Dù ấy không còn, tôi vẫn có thể sống cả đời với những ký ức về ấy. Rồi đến kiếp sau… chúng tôi sẽ lại gặp nhau.”
Lâm Dao Dao như nghe thấy chuyện gì đó buồn lắm, khuôn mặt vặn vẹo méo mó:
“Kiếp sau? Tần Xuyên, mơ tưởng à?! Cô ta họa dưới âm phủ rồi! Hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa—suốt đời, suốt kiếp!”
18
“Nếu đầu óc có vấn đề thì nên đi khám. Em học tâm lý mà lại lải nhải mê tín với tôi à?”
Lúc này, Lâm Dao Dao không còn điên cuồng như trước mà lại bình tĩnh lạ thường:
“Tần Xuyên… ngay từ lần đầu tiên gặp , em đã thích rồi. Thậm chí không ngại giả người khác, chỉ để ở bên . Em không cần trái tim , chỉ cần đồng ý tiếp tục như trước đây… em sẽ kể cho một bí mật.”
Tôi gom hết đồ của ta lại, lạnh lùng :
“Anh không có hứng thú với bí mật của em. Càng không có hứng thú với em. Cầm đồ của em rồi đi cho nhanh.”
Thái độ dửng dưng của tôi khiến Lâm Dao Dao nổi cơn thịnh nộ, đá tung đống đồ tôi vừa dọn gọn:
“Anh không thấy kỳ lạ sao? Sau tiệc đính hôn, tại sao em lại biết từng chi tiết về chuyện của và con nhỏ chết tiệt kia? Hừ, tưởng chỉ vì em học tâm lý nên thôi miên à? Nực ! Nếu khả năng thôi miên của em tinh vi đến , giờ em đã nổi danh khắp nước rồi. Anh quá đề cao em rồi.”
Thấy tôi vẫn không có phản ứng, ta tiếp tục , giọng ngày càng thâm sâu:
“Nói thật cho biết—từ nhỏ em đã có mắt âm dương. Em cứ nghĩ mình bị bệnh tâm lý nên mới học ngành này. Nhưng càng học em càng chắc chắn—em thật sự có thể thấy ma. Và vào đúng ngày chúng ta đính hôn… em đã thấy Giang Dao.”
19
Đồng tử tôi lập tức co lại.
Cô ấy… vừa cái gì cơ?!
“Em thay ấy , là ấy đồng ý đấy. Nếu không, sao em có thể biết nhiều chi tiết đến ? Cô ấy là người nhất mà. Chính ấy từng bước đẩy về phía em, Tần Xuyên, nỡ lòng để mọi nỗ lực của ấy—cả việc liều lĩnh trốn khỏi địa phủ chịu —đổ sông đổ bể sao?”
Không thể nào… Tôi không tin A Dao lại rộng lượng đến .
Rõ ràng chúng tôi đã từng hứa bên nhau đến tận chân trời góc bể, sống chết không rời mà…
Thế … Lâm Dao Dao lại miêu tả chuẩn xác cách A Dao ăn mặc hôm xảy ra tai nạn, cả những thói quen nhỏ nhặt—không sai một ly.
Cô ta thực sự… đã thấy A Dao.
Khi tôi biết A Dao rời đi đúng vào ngày tôi đồng ý lên giường với Lâm Dao Dao, tôi sững sờ như bị sét đánh.
Cô ấy rời đi trong tâm trạng gì chứ? Cô ngốc của tôi… chắc chắn lúc đó đã khóc rất nhiều, đúng không?
Tôi giáng cho mình một bạt tai thật mạnh—Tần Xuyên, mày đúng là mù mắt, mù cả tim!
Dù có giả giống đến đâu… cũng không phải người con ở nơi sâu nhất trong trái tim tao.
Tôi như phát điên đuổi Lâm Dao Dao ra khỏi nhà, mặc kệ ta quỳ gối cầu xin ngoài cửa, chỉ thấy căm hận—vì sao mình không có đôi mắt thấy như ta?
Tôi lại chạy đến mộ Giang Dao, không ngừng xin lỗi, không ngừng nhắc đi nhắc lại rằng hôm đó giữa tôi và Lâm Dao Dao—không có gì xảy ra cả.
Nhưng biết sao đây? Âm dương cách biệt, tôi không thấy ấy, không thấy !
A Dao của tôi… em bây giờ đã ở địa phủ rồi, hay vẫn luôn ở cạnh ?
Bạn thấy sao?