8
Câu đó của Lâm Dao Dao khiến tôi bừng tỉnh.
Phải rồi. Tôi đã chết. Tôi không thể mang lại hạnh phúc cho ấy nữa.
Giờ đã có người thay tôi, tôi cũng nên rời đi thôi.
Tôi đứng trước chiếc ghế nơi Tần Xuyên hay ngồi, nhẹ nhàng ngắm từng đường nét gương mặt với ánh đầy thương.
“Tần Xuyên, thấy có thể bước ra khỏi nỗi đau… em nên vui mới đúng.”
Nói rồi, tôi vuốt nhẹ lên những vết sẹo trên cổ tay – những vết sẹo của những lần tự sát vì tôi – và khẽ thở dài.
“Anh ngốc thật đấy. Dù có tự tử cũng chẳng gặp em đâu. Người tự sát không thể vào âm phủ mà… Chúng mình rốt cuộc là đã đắc tội với ai mà nhau cũng không thể bên nhau?”
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy , muốn cảm nhận hơi ấm lần cuối:
“Anh , em đi đây. Anh phải sống cho tốt nhé. Chỉ cần hạnh phúc là đủ rồi… Em họa dưới âm phủ rồi, kiếp sau chắc cũng chẳng có cơ hội gặp lại nữa. Thôi thì… quên em đi, cũng là một điều tốt.”
Tôi buông ra, thật lâu, cố ghi tạc khuôn mặt vào trong lòng mình lần cuối.
Và chính lúc đó… tôi kinh ngạc phát hiện, từ khóe mắt Tần Xuyên… lặng lẽ rơi xuống một giọt lệ.
9
Tôi cứ ngỡ… Tần Xuyên đã thấy tôi. Quá đỗi , tôi lao tới:
“Tần Xuyên! Tần Xuyên! Anh nghe thấy em đúng không?!”
Tôi nắm chặt tay áo , ánh mắt đầy hy vọng chờ đợi một câu trả lời.
Nhưng rồi… hy vọng đó nhanh chóng vụt tắt.
Tần Xuyên chỉ ngơ ngác lau đi giọt nước mắt, tay mình bị ướt mà thất thần.
Đúng lúc ấy, Lâm Dao Dao – mặc chiếc váy ngủ của tôi, ôm gối đứng trước cửa thư phòng, giọng khẽ khàng như đang quyến rũ:
“Tần Xuyên, hôm nay… chúng ta ngủ cùng nhau nhé? Anh đã quen với cơ thể này chưa? Em nhớ …”
Tần Xuyên ngẩng đầu lên, nở nụ dịu dàng với ta:
“A Dao…”
Nghe hai chữ đó, ánh mắt Lâm Dao Dao tối lại, rồi cắn môi, bước tới ôm lấy Tần Xuyên, đồng thời tôi – trong mắt là vẻ kiêu ngạo và tự tin tuyệt đối:
“Giờ thì… gọi em là Dao Dao chưa?”
Tần Xuyên rõ ràng khựng lại một giây, rồi giọng càng thêm dịu dàng. Anh bế bổng ta lên, khóe môi cong lên một nụ nhẹ:
“Được, Dao Dao… như em mong muốn.”
Khoảnh khắc đó, tôi chỉ cảm thấy cả linh hồn mình như vụn vỡ.
Ngơ ngác cánh cửa phòng khép lại, tôi chỉ thấy… mọi thứ xung quanh đều đang sụp đổ.
Tôi vô hồn trôi về âm phủ, lặng lẽ tiếp nhận hình thuộc về mình.
Tự ý rời khỏi địa phủ, hình là đi qua núi dao, biển lửa, rồi rơi vào đường súc sinh.
Cơ thể hồn ma bị hành hạ rách nát đầy thương tích, vẫn không bằng nỗi đau trong tim tôi—cảnh tượng Tần Xuyên ôm Lâm Dao Dao bước vào căn phòng ấy, như một con dao nhọn đâm xuyên lòng ngực, khiến tâm trí tôi tan vỡ hoàn toàn.
Nhưng chẳng phải tất cả là do tôi tự chuốc lấy sao? Thật là, đáng đời mà…
Toàn thân đẫm máu, tôi như cái xác không hồn uống chén canh Mạnh Bà, bước vào vòng luân hồi.
“Tần Xuyên… từ nay về sau, kiếp nào kiếp nào cũng đừng gặp lại nữa nhé. Đau lắm… thật sự đau đấy.”
10
Góc của Tần Xuyên
Tôi chưa từng nghĩ… hạnh phúc của mình lại kết thúc ngay sau ngày đi đăng ký kết hôn với A Dao.
Khoảnh khắc thấy ấy bị xe đâm bay lên không trung, tôi cảm giác như cả lục phủ ngũ tạng đều vỡ vụn.
Rõ ràng… rõ ràng chỉ còn một con phố nữa thôi, tôi và A Dao đã có thể bên nhau mãi mãi.
Tôi đã tự trách mình không biết bao lần—tại sao lúc đó không đón ấy, tại sao lại mong chờ cái gọi là “màn xuất hiện bất ngờ” mà ấy ?
Tôi đã thử rất nhiều cách để kết thúc mạng sống của mình, đều bị ngăn lại.
A Dao, vô dụng lắm đúng không? Ngay cả chết, cũng không ?
Ba mẹ tôi đã bao lần quỳ xuống cầu xin tôi, bảo tôi đừng chuyện dại dột. Nếu tôi chết… họ biết sống sao đây?
Họ hàng, bè thay phiên canh chừng, sợ tôi nghĩ quẩn…
Cuối cùng, tôi đành nhượng bộ, sống sót như một cái xác không hồn. Mỗi ngày trôi qua tôi chỉ thấy mình như kẻ phản bội, sống dai một cách vô liêm sỉ, phản bội lời hứa với A Dao.
Cho đến một ngày… A Dao quay lại.
11
Tôi đã từng gặp ấy. Trước đây ba mẹ từng lừa tôi đi xem mắt với ấy.
Khi đó tôi và A Dao đã nhau rồi. Ba mẹ không chấp nhận ấy vì A Dao là trẻ mồ côi, rằng ấy không xứng với gia đình tôi.
Nhưng A Dao của tôi thông minh, biết điều, đâu có gì là không xứng?
Trước mặt Lâm Dao Dao, tôi đã thẳng thừng từ chối mà không chút do dự.
Tôi không ngờ sau này, khi gặp lại, ấy lại rằng mình chính là A Dao.
Tôi đã nhạt— sao có chuyện đó?
Thế ấy lại kể rất nhiều kỷ niệm chỉ có tôi và A Dao mới biết. Ánh mắt ấy đầy tự tin, sâu lắng, khiến tôi dần dần tin rằng… ấy chính là A Dao.
Dù có đôi lúc tôi vẫn nghi ngờ, vì có nhiều chuyện không khớp với ký ức của tôi. Cô ấy chỉ rằng sau khi hoàn hồn, trí nhớ có phần thiếu sót.
Ba mẹ tôi cũng hay thì thầm bên tai tôi, rằng Dao Dao bây giờ sao mà giống Giang Dao quá—từng lời , từng hành đều giống hệt.
Dần dần, tôi cũng thấy , bắt đầu tự nhủ rằng mình không nên nghi ngờ nữa.
Đến ngày đính hôn, trong lòng tôi đột nhiên thấy nhói đau—một cảm giác lo lắng mơ hồ ập đến. Tôi cứ Dao Dao chằm chằm, sợ chỉ cần lơ là một chút, A Dao sẽ rời khỏi thân thể ấy mà biến mất mãi mãi.
Cảm giác ngột ngạt ấy khiến tôi không thở nổi. Như thể trong tim tôi, đã mất đi một mảnh.
Và điều tôi lo lắng… rốt cuộc cũng xảy ra.
12
Lâm Dao Dao ngất đi. Tôi hoảng hốt bế ấy lao đến bệnh viện. Trái tim đau y như lúc thấy A Dao bị xe đâm năm đó.
A Dao, em lại muốn rời xa sao?
Nhưng tôi không hiểu nổi vì sao… khi Lâm Dao Dao tỉnh lại, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác chua chát khó tả.
Tôi không dám thẳng vào mắt ấy. Trong thâm tâm, tôi cảm thấy đó là một sự phản bội… với Giang Dao.
Khi Dao Dao bảo tôi đi xử lý nốt tiệc đính hôn, tôi lại thở phào nhẹ nhõm một cách vô lý, lập tức đứng dậy rời đi mà chẳng do dự chút nào.
Về sau, tôi nhận ra, dường như linh hồn của Dao Dao đã ổn định. Những bí mật giữa tôi và A Dao, ấy đều ra rành rọt.
Tôi nghĩ— là lần này, A Dao thật sự sẽ không rời xa tôi nữa.
Dưới đề nghị của Dao Dao, tôi thuần thục nấu món canh củ sen mà A Dao thích nhất. Căn bếp dường như cũng thoang thoảng mùi hương của ấy.
Dần dần, trong đôi mắt sâu hút của Dao Dao, tôi như thấy gương mặt của A Dao chồng lên gương mặt ấy.
Tôi nghe theo lời ấy, cất hết ảnh của A Dao.
Cô ấy không muốn thấy bản thân của “ngày xưa” nữa, vì sẽ không nhịn mà so sánh xem mình của hiện tại và trước kia ai đẹp hơn.
Ngốc quá—em là em mà. Dù em thay đổi thế nào, vẫn sẽ xem em là bảo vật.
Cho đến đêm đó… bất chợt có một giọt lệ lăn dài nơi khóe mắt tôi.
Ngay khoảnh khắc ấy, tim tôi đau đến mức… không thể thở nổi.
Tôi có cảm giác… như thể một báu vật sắp rời xa mình mãi mãi.
Cảm giác ấy càng trở nên rõ ràng hơn khi tôi đặt Lâm Dao Dao lên giường.
Không đúng. Mọi thứ đều không đúng!
Cô ấy… không phải A Dao của tôi.
13
A Dao của tôi luôn ngại ngùng, những thói quen nhỏ trên giường cũng hoàn toàn khác với người con trước mặt tôi bây giờ.
Tôi chằm chằm vào gương mặt ấy, chỉ thấy xa lạ đến mức nghẹn lòng.
“Cô rốt cuộc là ai?”
Khuôn mặt ửng hồng của Lâm Dao Dao bỗng chốc cứng lại, cố nặn ra một câu trả lời:
“Tần Xuyên, sao ? Em là A Dao mà.”
Đầu óc tôi rối bời, khuôn mặt của A Dao và Dao Dao cứ liên tục chồng lên nhau trong tâm trí tôi, không thể phân biệt nổi.
Tôi đẩy Lâm Dao Dao ra khi ấy cố gắng ôm lấy tôi lần nữa, rồi cuống quýt mặc áo khoác chạy ra khỏi nhà.
Tôi lái xe trong vô thức, không biết mình đang tìm gì, chỉ biết trái tim mình trống rỗng một cách rõ rệt—đau đến nghẹt thở.
Không biết từ lúc nào, tôi đã đến trước mộ A Dao.
Tôi chạm tay lên tấm bia lạnh lẽo, trong khoảnh khắc đó đầu óc tôi bỗng nhiên tỉnh táo lạ thường.
Tôi mở điện thoại, gọi cho thám tử tư. Sự xuất hiện kỳ lạ của Lâm Dao Dao khiến tôi muốn điều tra rõ mọi chuyện.
Sau một đêm ngồi thất thần trước mộ A Dao, tôi nhận kết quả điều tra.
Lâm Dao Dao—thạc sĩ ngành tâm lý học, chuyên về thôi miên.
Bạn thấy sao?