Mối Tình Đầu Và [...] – Chương 5

Hứa Phỉ Nhiên dò dẫm bước từng bước về phía .

“Đó là vì trước đây em không đủ can đảm đối mặt với … lại không thể quên , nên mới thử quen người khác thôi.”

“Ôn Chước, em vẫn muốn ở bên .”

Khoảnh khắc Ôn Chước cứu xuống, dì Hứa ngồi bệt xuống đất khóc òa.

Mẹ tôi xót xa vỗ vai dì, an ủi:

“Được rồi, không sao rồi, không sao đâu.”

Phải không?

Nhưng ánh mắt đầy căm phẫn và uất ức của Hứa Phỉ Nhiên lúc đó, đâu có giống như “không sao cả”.

7

Tôi về nhà để chuẩn bị cho trại hè.

Ba mẹ thì vẫn thỉnh thoảng ghé qua bệnh viện.

Họ có Hứa Phỉ Nhiên bên cạnh, cuối cùng Ôn Chước cũng chịu hợp tác điều trị.

“Ôn Chước là đứa con nít mà ba nó lớn lên đấy, chưa từng thấy nó ngoan như thế bao giờ.”

“Ài, nếu hai đứa mà cứ như thì tốt… mà con bé kia không giống kiểu có thể kiên trì lâu dài.”

Tôi vừa nhét đồ ăn vặt vào balo vừa :

“Lo mấy chuyện đó mẹ, mẹ xem con nè Mai con đi rồi đó!”

Lúc này mẹ mới chịu tập trung giúp tôi sắp xếp hành lý.

Nhưng chẳng bao lâu, bà lại do dự lên tiếng:

“Tuế Tuế, dạo gần đây mẹ thấy con và Ôn Chước xa cách hẳn đi…”

“Hồi trước chẳng phải con…”

Tôi dừng tay, nghiêm túc :

“Mẹ à, đừng nhắc đến chuyện thanh mai trúc mã gì nữa.”

“Bây giờ Ôn Chước và Hứa Phỉ Nhiên đã ở bên nhau rồi, cho dù trước đây con có thân với ấy đến mấy thì cũng phải giữ khoảng cách.”

Tôi đã rõ lập trường, mẹ tôi cũng không hỏi thêm gì nữa.

Nhưng tối hôm đó, dì Hứa và Ôn lại đến nhà kể khổ.

Vừa thấy vali và túi xách của tôi, dì Hứa khựng lại.

“Tuế Tuế, con sắp đi đâu sao?”

Tôi gật đầu:

“Con định thi ngành hàng không vũ trụ, nên tranh thủ nghỉ hè ôn thêm trước.”

Dì Hứa khẽ gật đầu, nước mắt đã chảy ra từ lúc nào.

Lúc chỉ còn ít người, dì kéo tay tôi, nhẹ nhàng :

“Tuế Tuế, cứ đi học ngành con thích đi. Là Ôn Chước có lỗi với con.”

“Con và nó lớn lên bên nhau, dì mà xót ruột, không đành lòng thấy con bị nó khổ.”

Tôi khựng người, thoáng chần chừ, không biết nên trả lời ra sao.

Kiếp trước sau khi kết hôn, dì Hứa và Ôn đối xử với tôi rất tốt.

Gặp phải một đứa con trai mê muội vì như Ôn Chước, họ cũng thật sự đáng thương.

Tôi không nỡ dì Hứa buồn, nên chỉ nhẹ nhàng :

“Ôn Chước và Hứa Phỉ Nhiên có cảm với nhau, sau này chắc chắn sẽ có kết quả tốt đẹp.”

“Có người ở bên chăm sóc, biết đâu Ôn Chước sẽ dần hồi phục. Dì cứ yên tâm nhé.”

Dù gì thì kiếp trước, chính tôi là người chăm ta đến khi có thể đứng dậy bước đi.

Nhưng dì Hứa lại lắc đầu:

“Ôn Chước không cho bọn dì đến gần, mà Hứa Phỉ Nhiên cũng chỉ là một đứa trẻ, chẳng biết chăm sóc người khác là gì. Mới mấy ngày thôi mà Ôn Chước đã bị loét giường rồi.”

Chuyện này thì… cũng nằm trong dự đoán.

Kiếp trước, mỗi ngày tôi đều lau người cho Ôn Chước hai lần, còn phải massage giãn cơ cho ta. Cực khổ thế nào chỉ mình tôi biết.

Hứa Phỉ Nhiên không chuyện đó, là điều quá đỗi bình thường.

Hôm sau tôi lên đường đến trại hè.

Tất cả những gì liên quan đến hàng không vũ trụ đều khiến tôi say mê.

Tôi điên cuồng tiếp thu mọi kiến thức.

Lần này, dù có thế nào, tôi cũng phải bù đắp lại những tiếc nuối của kiếp trước.

Ôn Chước đã hoàn toàn bị tôi vứt lại sau lưng.

Mãi đến mười ngày sau, khi chuẩn bị về nhà tra điểm thi, tôi mới biết một tin — Hứa Phỉ Nhiên đã đính hôn với Ôn Chước.

“Đính hôn là chuyện vui mà, sao ai nấy mặt mày đều ủ rũ thế?”

Ba mẹ tôi đồng loạt lắc đầu.

“Con tưởng đính hôn là chuyện có thể tùy tiện quyết định sao?”

Mẹ tôi giơ ba ngón tay lên.

“Là Ôn đồng ý tặng ba trăm vạn tiền sính lễ, cộng thêm toàn bộ chi phí đại học của Hứa Phỉ Nhiên, để đổi lấy cuộc đính hôn đó đấy.”

Tôi nhướng mày, cũng nhanh chóng chấp nhận chuyện này.

Một bên nguyện trả, một bên sẵn sàng nhận — chỉ thôi.

8

Tối hôm đó, ba người nhà tôi ngồi ngay ngắn trước máy tính, canh đúng giờ để tra điểm thi.

Khi thấy tổng điểm là 703, tôi đến mức rơi nước mắt.

“Mẹ ơi, con có thể học ngành hàng không rồi, con thật sự có thể!”

“Thật ra, con vốn đã có thể từ lâu rồi…”

Ba mẹ tôi không hiểu tôi đang gì, vẫn không ngừng gật đầu vui mừng.

Kiếp trước, sau khi phát hiện Ôn Chước xem tôi như bảo mẫu, còn bỏ ra cả đống tiền mời Hứa Phỉ Nhiên trong tiệc mừng, tôi đã tìm cơ hội nhắc đến chuyện đó với ta.

Nhưng Ôn Chước lại quét mắt từ trên xuống dưới, rồi kéo tôi đứng trước gương.

“Cô lại bộ dạng mình đi. Tóc thì khô xơ chẻ ngọn, tay thì sưng phù như củ cải Không phải bảo mẫu thì là gì?”

“Còn nữa, học điều dưỡng đấy nhé. Không bảo mẫu, sao lại muốn ở bệnh viện chăm tôi, lau người cho tôi?”

Tôi kích chất vấn:

“Tôi học điều dưỡng chẳng phải vì muốn giúp hồi phục sao? Nếu không có tôi, nghĩ mình sẽ khá lên à?”

“Ôn Chước, sao có thể vô lương tâm đến mức này!”

Chương 6 tiếp :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...