Mối Tình Đầu Và [...] – Chương 4

Hứa Phỉ Nhiên quay người bỏ đi, Ôn Chước thế mà lại rơi hai giọt nước mắt.

Kiếp trước, lúc sắp chết ta cũng không khóc.

Biết mình bị liệt cũng không khóc.

Vậy mà giờ, bị Hứa Phỉ Nhiên mắng mấy câu, ta lại khóc.

Tôi cong môi lên đầy ác ý.

“Sắp đến lúc điền nguyện vọng đại học rồi, tôi phải về chọn trường.”

“Chú Ôn còn phải chăm dì Hứa, phía tạm thời hộ lý đi.”

Tôi một tràng dài, Ôn Chước chẳng nghe lọt chữ nào.

Cũng không sao cả. Tôi chỉ cần đúng cầu của ba mẹ là .

Chỉ nghe tối hôm đó, Ôn Chước lại lên cơn sốt cao, phải cấp cứu thêm một lần nữa.

5

Tôi không quay lại bệnh viện nữa mà bắt đầu học kiến thức về hàng không vũ trụ.

Kiếp trước, Ôn Chước từng chê ngành học của tôi rồi gọi tôi là bảo mẫu.

Lần này, tôi phải thực hiện ước mơ của mình.

Tôi đăng ký tham gia một trại hè chuyên ngành hàng không vũ trụ, ba ngày nữa là lên đường.

Nhưng không ngờ hôm sau, khi mẹ đang giúp tôi thu dọn hành lý thì bất ngờ nhận cuộc gọi từ dì Hứa.

Bên kia đầu dây, dì khóc nấc lên không thở nổi, xen lẫn trong tiếng còi hụ inh ỏi.

“Con… con mau tới bệnh viện đi! Cô mà Ôn Chước thích có trai rồi, nó nghĩ quẩn muốn tự tử!”

“Con trai à, con mau xuống đi!”

Ba mẹ liếc nhau, ba tôi đang thái rau cũng vô ý cắt trúng tay.

“Tự tử à!? Mau, đi nhanh lên!”

Trên đường tới bệnh viện, ba mẹ sốt ruột đến độ như muốn ngồi không yên.

“Thằng bé đang yên đang lành mà thành ra thế này… Con xem Ôn Chước trước kia ngoan ngoãn biết bao! Triệu Tuế Tuế, con tuyệt đối không sớm, không đúng, tuyệt đối không có đầu óc mù quáng vì , nghe chưa!?”

Mẹ tôi lườm ba một cái.

“Con tôi sao có thể như thế!”

Tôi ngồi yên phía sau không gì, trong lòng lại thấy cay đắng.

Thật ra kiếp trước tôi chưa từng hối hận vì đã cứu người.

Nhưng tôi đã phải nếm đủ mọi đắng cay vì mù quáng.

Tôi phạm sai lầm một mình, lại khiến ba mẹ vất vả cả nửa đời.

“Ba mẹ yên tâm, con sẽ không như đâu.”

Dù là ai đi nữa… cũng sẽ không bao giờ như thế.

So với hy sinh, kiếp này, tôi muốn sống đúng với chính mình.

6

Khu vực gần bệnh viện tắc cứng, mẹ tôi đành dắt tôi chạy bộ tới trước.

Cảnh sát 110 và cứu hỏa 119 đều có mặt, phía dưới bệnh viện đã trải sẵn đệm dày.

Phòng bệnh nằm ở tầng 15, trên cửa sổ tầng đó, có một người mặc đồ bệnh nhân đang treo lơ lửng.

Là Ôn Chước.

Thật lòng mà , tôi chẳng có chút cảm gì, vẫn rút điện thoại ra quay video rồi gửi cho Hứa Phỉ Nhiên.

Dù Ôn Chước thực sự muốn chết hay chỉ đang giở trò đạo đức để trói buộc người khác, thì đó là chuyện giữa họ, chẳng liên quan gì đến tôi.

Tôi chỉ không muốn ta chết quá nhanh mà thôi.

Vì so với cái chết, sống mới là điều đáng sợ hơn.

Khi chúng tôi lên đến phòng bệnh, Ôn Chước đã ngồi chễm chệ trên bệ cửa sổ, cửa sổ thì mở toang.

Chỉ cần ta ngả người về sau một chút là có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Mẹ tôi khẽ thốt bên tai tôi:

“Chân nó thế kia… sao nó lên đó?”

Ba tôi huých khuỷu tay vào mẹ:

“Giờ còn mấy chuyện đó gì!”

“Ôn Chước, nghe lời Triệu, mau xuống đi con. Con còn trẻ, có gì mà không vượt qua ?”

Ôn Chước gương mặt đầy đau đớn, ta chỉ vào đôi chân mình:

“Thành ra thế này rồi, con sống còn có ý nghĩa gì nữa…”

Tôi lại quay thêm một đoạn clip nữa gửi cho Hứa Phỉ Nhiên.

Kèm theo lời nhắn:

“Nếu không muốn cả đời mang theo gánh nặng một mạng người, thì tốt nhất là mau tới đây.”

Dì Hứa nóng ruột đến vỗ đùi:

“Con trai, mau xuống đi, cuộc đời con mới chỉ bắt đầu. Không có chân thì đã sao? Nhà mình có điều kiện, ba mẹ nuôi con!”

“Mau xuống đi con!”

Ôn Chước gào lên trong tuyệt vọng:

“Nuôi thế nào!? Nuôi thế nào!? Cả đời này con sẽ không bao giờ đứng lên nữa!”

“Triệu Tuế Tuế thì vẫn có thể học trường đại học mà ấy thích. Mọi người đều có tương lai rộng mở. Chỉ có con là phải ngồi xe lăn cả đời!”

“Ba mẹ, con thật sự không muốn sống nữa… Hãy để con đi.”

“Hai người còn trẻ, có thể sinh thêm một đứa. Nhớ dạy nó đừng sống như con.”

Nói xong, Ôn Chước bắt đầu ngả người ra sau.

Giữa tiếng thất thanh của mọi người, Hứa Phỉ Nhiên cuối cùng cũng chậm rãi xuất hiện.

“Ôn Chước, dám thì thử xem!!!”

Ôn Chước khựng lại.

Hứa Phỉ Nhiên chống hai tay lên đầu gối, thở hổn hển từng hơi nặng nề.

“Đừng nhảy, em xin đừng nhảy.”

“Em biết muốn gì… em đồng ý, em sẽ quay lại bên .”

Trong mắt Ôn Chước thoáng hiện lên một tia vui mừng, rất nhanh lại bị sự hụt hẫng thay thế.

Anh lắc đầu.

“Anh biết em đã… không muốn lỡ dở cuộc đời em.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...