“Với lại, nếu năm đó không phải em dựng nên vụ tai nạn, tôi và ấy đã không chia tay.”
“Em lấy ơn ra đòi báo đáp, lỡ cả đời tôi.”
“Nếu có thể lại, tôi thà là một kẻ tàn phế, cũng không muốn dính dáng gì đến em.”
Nửa đời vất vả, tôi trở thành một kẻ nghèo túng chỉ biết việc nặng nhọc.
Kiếp trước, tôi đã phải trả giá vì sự mù quáng trong của mình.
2
Lần này, tôi không một lời, chỉ đứng yên Ôn và dì Hứa rơi nước mắt.
“Vợ chồng tôi cả đời chỉ có một đứa con là Ôn Chước, dồn hết tâm sức vào nó.”
“Nó vốn là đứa con ngoan trò giỏi, mà sao lại sớm thế không biết.”
“Tôi nghe con bé đó học nghệ thuật, học hành thì tệ vô cùng, thi đại học chẳng quan trọng gì với nó cả! Nhưng nó cũng không thể hủy hoại Ôn Chước vào lúc này chứ, hu hu…”
Mẹ tôi đứng bên cạnh thở dài:
“Con bé đó cũng thật là, Ôn Chước vì nó mà xảy ra chuyện lớn như , mà nó cũng không đến thăm lấy một lần.”
Trong mắt dì Hứa lóe lên sự căm hận, lập tức bật dậy khỏi ghế.
“Nhà mình không phải kiểu vô lý, con bé đó con trai tôi thành thế này, ít nhất cũng nên đến xin lỗi một tiếng!”
Dì Hứa vừa vừa muốn đi tìm Hứa Phỉ Nhiên, chưa đi mấy bước thì trong phòng bệnh vang lên tiếng hét của Ôn Chước.
“Phỉ Nhiên! Phỉ Nhiên!”
Tôi đi theo sau cùng, bước vào phòng.
Đầu Ôn Chước quấn băng trắng, hai chân cố định lại, đang vùng vẫy muốn bò dậy hoàn toàn bất lực.
Vì tôi không đuổi theo như kiếp trước, nghe Ôn Chước bị hôn mê hơn một tiếng trong xe, mãi đến khi thầy giáo phát hiện mới gọi cấp cứu.
Cấp cứu quá muộn, chấn thương càng thêm nghiêm trọng.
Bác sĩ , khả năng phải cắt cụt chân là rất cao.
Dì Hứa cố nén nước mắt, vội chạy tới.
“Đừng cử bừa con ơi, bác sĩ bảo con không đậy, vết thương còn chưa lành đâu.”
Ôn Chước chân mình ngẩn ra, cố tỏ ra bình tĩnh:
“Không sao, chỉ là gãy xương thôi mà, đâu có gì to tát.”
“Mẹ xem, con còn có thể cử nè.”
Anh ta cố gắng nhúc nhích chân mình, hoàn toàn không nhúc nhích nổi.
Biểu cảm trên mặt ta dần cứng lại, thử thêm mấy lần nữa, gương mặt ta cũng bắt đầu hoảng hốt.
“Sao chân con không cử ? Nhất định là thuốc tê chưa hết tác dụng đúng không?”
Chú Ôn và dì Hứa rưng rưng nước mắt, không biết phải mở miệng thế nào.
“Nói đi! Nói gì đi chứ!!”
Ôn Chước tự mình bấm chuông gọi y tá, y tá vừa bước vào liền bị ta truy hỏi liên tục.
“Chân tôi bị sao ?”
“Nói đi! Rốt cuộc chân tôi bị sao?!!”
Y tá bị dọa cho giật mình, vừa định mở miệng thì Ôn Chước đã giáng một cú thật mạnh vào chân mình.
“Tại sao lại không nhúc nhích chút nào?!”
Cảm của Ôn Chước vô cùng kích , hai ba người cũng không giữ nổi ta.
Thế ta như , trong lòng tôi lại bỗng dâng lên một cảm giác hả hê khó tả.
Tôi bước tới trước mặt Ôn Chước, từng chữ từng câu :
“Anh cứ tiếp tục chân mình đi. Giờ thì chân mới chỉ bị liệt thôi, thêm vài cái nữa, biết đâu phải cắt cụt luôn đấy.”
Ôn Chước như bị hai chữ “bị liệt” đánh trúng, toàn thân cứng đờ.
“Liệt… liệt sao?”
Dì Hứa cuối cùng cũng không chịu nổi, bật khóc nức nở.
Chú Ôn cũng lên tiếng:
“Chuyện xảy ra thế nào ba đều biết cả. Bây giờ con thành ra thế này, cái con bé Hứa Phỉ Nhiên đó…”
Lời còn chưa dứt, Ôn Chước đã đột ngột cắt ngang:
“Không liên quan đến Phỉ Nhiên.”
“Là do con nóng ruột, tự tiện lái xe.”
Tôi cúi đầu nhạt — đúng là thiên vị, rõ ràng chính ta khiến bị liệt, mà vẫn phải bảo vệ ta trước mặt mọi người.
Tai nạn lần này kiểu gì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Vậy mà kiếp trước, Ôn Chước lại ngang nhiên đổ hết tội lỗi lên đầu tôi.
Yêu hay không , rõ ràng đến thế.
Kiếp trước, ta từng thà người tàn phế còn hơn dính dáng gì đến tôi nữa.
Vậy thì kiếp này, ta tiếp tục tàn phế, còn tôi thì tiếp tục kỳ thi đại học để theo đuổi ước mơ của mình.
Mỗi người đều có thể đạt điều mình mong muốn.
3
Lần này tôi không còn chủ đề nghị ở lại chăm sóc Ôn Chước nữa, chỉ ngồi một lúc rồi về nhà.
Nhưng sáng hôm sau, dì Hứa vì quá sốc và căng thẳng mà ngã bệnh.
Dù sao thì chuyện Ôn Chước chưa đủ tuổi mà lại lái xe không bằng lái đã bị truyền thông phanh phui, trên mạng toàn là lời mắng chửi ta.
Chú Ôn một mình chống đỡ không nổi, mẹ tôi đành bất đắc dĩ đưa tôi – người vừa thi đại học xong – quay lại bệnh viện.
Nhìn thấy tôi đến, ánh mắt đang sôi trào cảm của Ôn Chước bỗng dịu xuống.
Tôi chẳng thèm để tâm, chỉ yên lặng ngồi chơi điện thoại bên cạnh, trong lòng chỉ nghĩ người không chết là tốt rồi.
Nhưng đúng lúc y tá tới thay băng, Ôn Chước lại cực kỳ không hợp tác.
“Giường số 18 đến giờ thay băng rồi nhé.”
Ôn Chước quay đầu, mắt đỏ hoe:
“Không cần.”
Y tá tuy bất lực lại chẳng ngạc nhiên chút nào, có vẻ như đã quen với kiểu hành xử này.
Bạn thấy sao?