5
Vì hành khiêu khích của Cố Tư Niên, Giang Diên mặt dày đuổi theo chúng tôi.
Tôi mệt mỏi vì đã vật lộn cả tối, vừa đói vừa kiệt sức, nên tiện đường ghé vào một quán mỳ gần đó vẫn còn mở cửa.
Vừa ngồi xuống, Giang Diên và Cố Tư Niên cãi nhau một hồi, cuối cùng thỏa hiệp, cùng ngồi đối diện tôi.
Tôi bực bội :
“Ăn xong bữa này, mỗi người tự lo việc của mình.”
Cố Tư Niên nhanh nhảu đáp:
“Để lát nữa tôi đưa em về, tôi mới về nước, chắc chắn phải ghé thăm dì.”
Giang Diên lập tức phản bác:
“Giờ này muộn rồi, dì chắc đã ngủ. Hơn nữa, Tư Vũ không còn ở chung với họ từ lâu, không biết à?”
Cố Tư Niên nhạt, mỉa mai:
“Sợ là ngủ không yên nổi đâu. Con cưng bị người ta ức hiếp thành ra như , không gọi điện mắng một trận đã là tốt lắm. Tối nay Tư Vũ về nhà để hai bác yên tâm là điều đương nhiên.”
Giang Diên cúi đầu, im lặng không đáp câu nào.
Không lâu sau, phục vụ mang ba bát mỳ lên.
Tôi đói đến mức không lời nào, chỉ tập trung ăn.
Cố Tư Niên ăn nhanh hơn chúng tôi, vừa xong rời bàn, chắc để ra quầy tính tiền.
Khi tôi đặt đũa xuống, đưa cho tôi một tờ giấy:
“Ăn no chưa?”
Tôi nhận lấy, lau miệng, gật đầu đáp:
“Ừ.”
Anh ra hiệu cho phục vụ.
Một lát sau, phục vụ mang thêm một bát mỳ nữa ra.
Giang Diên ngạc nhiên:
“Anh còn ăn nữa à?”
Tôi cũng đầy nghi hoặc.
Nhưng rất nhanh, bát mỳ đặt trước mặt .
Điều bất ngờ là, gọi một bát mỳ tôm.
Tôi buột miệng:
“Anh gọi tôm gì?”
Cố Tư Niên không trả lời, gắp hai con tôm lớn đưa vào miệng.
“Anh gì thế? Nhổ ra ngay!”
Tôi bật dậy, định ngăn lại, đã nuốt xuống.
Sau đó, loạng choạng đứng dậy, bám vào tay tôi:
“Tư Vũ, mau đưa tôi đến bệnh viện, mạng sống quan trọng lắm.”
Câu “mạng sống quan trọng” quen thuộc.
Cơn dị ứng quen thuộc.
Tôi bỗng hiểu ra tất cả.
Không nhịn , tôi mắng :
“Cố Tư Niên, bị gì thế?”
Giang Diên đứng bên mà ngơ ngác:
“Anh sao ?”
“Không sao, chỉ là dị ứng tôm thôi. Thời nay ai mà chẳng có cái dị ứng gì.”
Mặt Giang Diên tái mét:
“Để tôi đỡ .”
Cố Tư Niên lập tức giơ tay ngăn lại:
“Anh đừng tới gần, thấy là tôi chóng mặt, buồn nôn, khó thở.
“Tư Vũ, đi nhanh đi, tôi sắp không ổn rồi.”
Dù rất bực mình vì trò của Cố Tư Niên, tôi biết huống này nghiêm trọng, nên vội vã dìu ra ngoài.
Giang Diên dường như lúc này mới hiểu chuyện, đứng sững lại, bóng lưng chúng tôi, bất .
Từ quán bước ra, đối diện chính là bệnh viện.
Rõ ràng chỉ cách vài bước chân, lại cảm thấy đi rất lâu.
Tôi sốt ruột đến mức mồ hôi lạnh túa ra.
Khi vừa đến cửa bệnh viện, Cố Tư Niên ngoảnh lại , thấy Giang Diên không đi theo.
Anh đứng thẳng người dậy, ngay lập tức trở lại bình thường.
Tôi sững sờ.
Anh vội vàng giải thích:
“Anh không sao, trước đó đã uống thuốc chống dị ứng rồi.”
Tôi: “…”
“Đánh ta vài cái vẫn chưa hả giận, muốn cho ta biết cảm giác bị em bỏ rơi vì người đàn ông khác nó thế nào.”
Tôi: “…”
Thật hết nổi.
“Vài năm không gặp, sao lại trở nên ấu trĩ thế này?”
“Anh cũng muốn hỏi, vài năm không gặp, mắt người của em sao lại kém đến ?”
Tôi: “…”
“Thôi, về đi.” Anh kéo tôi ra ngoài.
Đi vài bước, không ngờ lại đụng mặt Hà Thanh.
Cô ấy đang đẩy một người đàn ông ngồi xe lăn, trông ta rất xanh xao, môi tái nhợt, rõ ràng cũng là một bệnh nhân.
“Hứa Tư Vũ?”
Cô ấy thấy tôi, tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó dường như đang nghĩ điều gì đó, môi mấp máy, dáng vẻ muốn lại thôi.
“Có thể chuyện với em một chút không?”
6
Tôi ngần ngại.
“Chỉ mười phút thôi, nhanh lắm.”
Nghĩ ngợi một chút, tôi quyết định đồng ý.
Hà Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy cúi người, dịu dàng với người đàn ông trên xe lăn:
“Anh , lên trước đi, em sẽ về ngay.”
Người đàn ông mỉm , nắm lấy tay đặt trên tay vịn xe lăn:
“Không cần vội, sẽ đợi em ở đây.”
Hà Thanh suy nghĩ một chút, rồi lấy từ phía sau xe lăn ra một chiếc mũ và khăn quàng, cẩn thận quấn quanh người ta, chỉ để lộ đôi mắt.
“Ở đây gió lớn, đừng để bị lạnh.”
“Được rồi, đừng lo, không yếu như em nghĩ đâu.”
Cố Tư Niên đứng sang một bên, nhạt:
“Anh cũng sẽ ở đây đợi em.”
Vì , tôi và Hà Thanh không đi xa, chỉ chọn một băng ghế đá gần đó để ngồi.
“Xin lỗi.”
Vừa ngồi xuống, ấy đột ngột lời xin lỗi, giọng rất chân thành.
Tôi ngỡ rằng ấy đến sự, nên có phần bất ngờ .
Cô giải thích:
“Em cần tiền. Chồng em cần phẫu thuật, vẫn thiếu vài chục vạn. Công ty cũng còn cả đống nợ. Khi Giang Diên một ly rượu mười vạn, em không nghĩ gì nhiều mà uống luôn. Không ngờ lại dẫn đến huống này.”
Tôi im lặng .
Hồi tưởng lại những lời đồn về và Giang Diên, cùng cách chăm sóc người đàn ông kia chu đáo đến .
Tôi cũng hiểu phần nào.
Khi ở bệnh viện, sau khi tỉnh lại, Hà Thanh đã đòi Giang Diên đưa tiền, và điều đó khiến ta nổi giận.
Vậy nên, họ đã cãi nhau.
Trước đây, Hà Thanh vì tiền mà phản bội Giang Diên, bây giờ lại một lòng một dạ với chồng mình.
Vì chữa bệnh cho chồng, sẵn sàng đánh cược cả mạng sống để lấy 50 vạn từ Giang Diên.
So sánh hai điều đó, có thể vì ghen tuông, có thể vì không cam tâm, hoặc cũng có thể vì tức giận, Giang Diên mới mất kiểm soát và cưỡng hôn Hà Thanh.
Đó là bề nổi, nếu nghĩ sâu hơn…
“Trong bữa tiệc rượu, có phải cố kích thích Giang Diên không?”
Nếu ngay cả điều này cũng nằm trong tính toán của ấy, thì Giang Diên đúng là một kẻ ngốc to lớn.
“Không.” Hà Thanh bật thốt lên, sau đó khổ:
“Chị nghĩ tôi giỏi đến sao? Khi nhau ấy còn chẳng để tâm tôi, chứ đừng là bây giờ.”
Nói đến đây, ấy dường như lưỡng lự.
Một lát sau, thở dài, như đã đưa ra quyết định.
“Mọi người đều tôi chê ấy nghèo nên mới ngoại với cùng phòng giàu có của ấy.
“Nhưng nếu thực sự vì lý do đó, thì ban đầu tôi cần gì phải ở bên ấy?”
Cô thẳng:
“Tôi ngoại vì không chịu nổi sự lạnh nhạt của Giang Diên, nên muốn trả thù ấy!”
Tôi hơi bất ngờ, có phần ngạc nhiên.
Ba năm tôi và Giang Diên bên nhau, ấy là một người hoàn hảo.
Lúc nào cũng chu đáo, quan tâm, chăm sóc tôi từng li từng tí.
Dù chúng tôi có mâu thuẫn, ấy luôn giải quyết ngay, không để vấn đề kéo dài qua đêm, càng không có chuyện lạnh nhạt với tôi.
“Ngạc nhiên lắm đúng không?”
Cô buồn.
“Tôi từng theo dõi tài khoản mạng xã hội của chị, chị hay đăng những khoảnh khắc ngọt ngào giữa hai người. Giang Diên bên chị thật sự khiến tôi bất ngờ.
“Trong đó, có hai chuyện khiến tôi nhớ mãi.
“Một là, có khoảng thời gian chị thường tăng ca rất muộn, Giang Diên vì lo lắng mà dù trễ thế nào cũng đến đón chị về.
“Hai là, lúc chị phẫu thuật viêm ruột thừa, Giang Diên đang công tác ở nơi khác, biết tin đã ngay lập tức xin nghỉ, chạy về chăm sóc chị cho đến khi xuất viện.”
Nghe đến đây, tôi hơi cau mày, cảm thấy không tự nhiên.
Cô nhận ra ngay, vội vàng :
“Giờ tôi không theo dõi nữa rồi.”
Tôi không biết phải đáp thế nào, đành gượng.
“Còn tôi, gặp những chuyện tương tự, chị biết ấy phản ứng ra sao không?”
Cô tiếp tục :
“Một lần tôi đi thêm về, bị mấy gã đàn ông theo dõi. Tôi gọi điện cầu cứu ấy, đang bận bài tập, chỉ bảo tôi tự gọi cảnh sát. Sau đó, ấy lại trách tôi tại sao mặc váy ngắn ra đường.
“Rồi năm cuối đại học, tôi chẩn đoán có khối u trong não, cần phẫu thuật mở hộp sọ. Lúc đó tôi vừa lo vừa sợ, hy vọng ấy có thể ở bên cạnh nhiều hơn. Nhưng bận thực tập và luận văn, chỉ ghé thăm tôi hai lần, thậm chí nhắn tin cũng rất ít.
“Trong thời gian đó, chính cùng phòng của ấy, giờ là chồng tôi, thường xuyên đến chăm sóc tôi.
“Vậy nên tôi đã ngoại .”
Cô tự giễu.
“Đây chính là sự khác biệt giữa và không .”
Tôi định gì đó không biết phải bắt đầu thế nào.
Cô tôi, ánh mắt chân thành:
“Lúc đầu thấy những bài đăng của chị, tôi không khỏi so sánh, cảm thấy tủi thân, thậm chí ghen tị. Nhưng nghĩ lại, chuyện đó có liên quan gì đến chị đâu? Lâu dần, tôi cũng buông bỏ .”
Tôi cũng chân thành đáp:
“Tôi sẽ không bao giờ ở bên một người không trân trọng tôi.”
Ý muốn , nếu Giang Diên dám đối xử như , tôi đã chẳng tiếp tục ta.
“Đúng , trước đây tôi còn trẻ dại, may mắn tôi cũng đã tìm người thương tôi thật lòng. Tất cả những chuyện đó đã qua rồi.”
Cô lấy điện thoại ra xem giờ, hơi ngượng ngùng:
“Tôi tìm chị thật ra chỉ để xin lỗi, không ngờ lại nhiều như . Xin lỗi vì đã phiền chị lâu như , chúng ta về thôi.”
“Không sao, cảm ơn vì đã kể tôi nghe những điều này.”
Khi chúng tôi đi cùng nhau trở về, ấy có vẻ muốn gì đó lại ngập ngừng.
“Nghe hai người sắp đính hôn, chuyện đó… coi như là một sự cố đi.
“Trước đây Giang Diên chỉ lạnh nhạt với tôi, bây giờ thêm cả sự căm ghét vì chuyện tôi phản bội. Ngoài ra chẳng còn gì cả.
“Người ấy chắc chắn là chị.”
Tôi ấy:
“Cô đang giúp ta à?”
“Không hẳn, chỉ là tôi nghĩ, nếu tôi không quay lại, hai người chắc chắn đã ổn rồi. Có chút áy náy.”
“Thực ra tôi phải cảm ơn , nhờ mà tôi rõ con người ta.”
Bạn thấy sao?