4
Nửa bầu trời của Hạ Nam Vũ như sụp đổ.
Anh ta không hiểu, vì sao tất cả mọi người đều quên mất chiếc áo khoác đó đến từ đâu, chỉ chăm chăm vào chuyện ta đeo kính râm giữa trời âm u.
Lý do rất đơn giản.
Bởi vì hiện tại tôi và Hạ Nam Vũ không có bất kỳ điểm nào liên quan trong mắt công chúng.
Phong cách, ngoại hình đều có sức hút riêng, ghép chung lại thì không phải kiểu couple mà số đông thích.
Hạ Nam Vũ cực kỳ tủi thân.
【Nam chính đầu tiên của vợ rõ ràng là cơ mà.】
【Anh không hiểu, không hiểu, không hiểu, không hiểu…】
Không sai.
Nam chính đầu tiên của tôi chính là Hạ Nam Vũ.
Năm mười tám tuổi, chúng tôi gặp nhau trên phim trường của một bộ phim chiếu mạng kinh phí thấp – Anh Đào Chưa Chín.
Đó là bộ phim đầu tiên trong sự nghiệp của cả hai.
Bộ phim vì nhiều lý do mà không thể ra mắt, hai người chúng tôi lại đắm chìm trong đó, mãi không thoát ra .
Trước công chúng, chúng tôi như người xa lạ, không có bất kỳ liên hệ nào.
Trong tất cả các phim tôi từng đóng, CP của Hạ Nam Vũ thậm chí còn không có lấy một chỗ ngồi trên bàn “nấu lẩu CP”.
Ngược lại, tôi cũng chưa từng xuất hiện trong bất kỳ bộ phim nào của Hạ Nam Vũ.
Tôi kiên nhẫn dỗ dành Hạ Nam Vũ.
Cuối cùng cũng trấn an ta, vừa lên Weibo xem một chút, bầu trời trong lòng ta hoàn toàn sụp đổ.
Fan vây quanh, hết lời khen có tấm lòng tốt đẹp.
【Anh đúng là ngoài lạnh trong nóng, phong độ đầy mình luôn. 🌹🌹🌹】
【Người trên kia mua nhiều nho xanh Sunshine Rose quá à.】
【Anh là người tốt, việc tốt không cần để lại tên!】
【Ôi trời ơi, chị Minh Thư thôi cũng thấy thơm thơm rồi, không dám tưởng tượng cái áo của giờ sẽ thơm đến mức nào. Ghen tị quá trời!】
Fan tinh mắt, lập tức nhận ra chiếc áo khoác mà trợ lý đưa cho tôi là của Hạ Nam Vũ.
Nhưng kết quả của việc nhận ra này cũng chỉ dừng lại ở đó.
Không tạo ra bất kỳ làn sóng nào, như một viên đá rơi xuống nước, chỉ vang lên một tiếng “bụp” rồi chìm nghỉm.
Hạ Nam Vũ, người vừa bị phát thẻ “người tốt”, mặt không biểu cảm, khoác áo vào rồi chụp vài bức selfie, đăng thẳng lên Weibo.
Ngay sau đó, ta nhắn tin cầu cứu, còn spam thêm một loạt sticker chó con lăn lộn.
Nhìn dòng tin nhắn, tôi gần như có thể hình dung ra cảnh ta đang vặn vẹo như một cái bánh xoắn.
Tôi lập tức trả lời:
【Đẹp lắm.】
Hạ Nam Vũ im lặng.
Một lát sau, một sticker nhảy ra.
Là chó con vui vẻ.
Trong khoảng trống hai phút ngắn ngủi, ta đã ngồi ôm điện thoại ngây ngốc.
Không nhớ từ khi nào Hạ Nam Vũ lại thích dùng mấy sticker kiểu này.
Trong ấn tượng của tôi, tin nhắn của toàn là chó con: chó con vui vẻ, chó con hạnh phúc, chó con buồn bã.
Trời mới biết tại sao ta lại mê chó con đến thế.
Tôi suy nghĩ một chút, thử tìm kiếm sticker.
Ngoài công việc và tin nhắn với Hạ Nam Vũ, tôi gần như không dùng WeChat vào việc gì khác, không quen với các tính năng, loay hoay một lúc mới chọn một sticker.
Tôi gửi một sticker mèo con mỉm qua.
Tôi không biết rằng, chỉ một sticker như xuất hiện trên điện thoại của ai đó, cũng đủ để khiến ai đó mất ngủ cả đêm.
5
Tôi tiếp tục vào đoàn việc, Hạ Nam Vũ cũng .
Yêu đương trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Hai đoàn phim có phong cách hoàn toàn khác biệt.
Tôi đóng vai nữ chủ nhân quyền lực, còn Hạ Nam Vũ đóng pháp y.
Anh gửi tôi một tấm selfie, chiếc áo blouse trắng lấm tấm vết máu.
Tôi cũng đáp lại một tấm, là tạo hình nữ chủ nhân cao quý, sang trọng đầy khí thế.
Hạ Nam Vũ lập tức nhắn lại:
【Thích quá.】
Tôi khẽ ho một tiếng.
Bỗng dưng nhớ lại ngày đó, khi còn ở đoàn phim Anh Đào, ta từng cúi xuống thì thầm bên tai tôi, giọng non nớt mà chân thành:
“Anh thích em lắm, Anh Đào.”
Bờ môi mềm mại khẽ chạm vào nhau, một cơn run rẩy nhẹ nhàng trào dâng.
Tiếng thở dốc của Hạ Nam Vũ vương vấn bên cổ tôi, từng chút từng chút một, càng lúc càng trầm thấp, ướt đôi mắt tôi.
Đạo diễn hô “Cắt!”.
Khuôn mặt ta đã đỏ bừng như quả chín mọng.
“Ơ kìa, Minh Thư sao lại khóc rồi…”
Có nhân viên trong đoàn phim ngạc nhiên, mọi người lúc này mới nhận ra đôi mắt tôi đã đẫm nước.
Hạ Nam Vũ cuống quýt ôm lấy tôi, chắn đi ánh mắt của những người xung quanh, vội vàng đưa khăn giấy ra.
Tôi luống cuống lau nước mắt trong vòng tay Hạ Nam Vũ, vội vàng xin lỗi mọi người.
Đạo diễn rất hài lòng, không cần quay lại.
“Minh Thư nhập vai rất tốt, nước mắt cũng vừa đủ, đúng là điểm nhấn của cảnh này.”
Mặt tôi nóng bừng.
Rúc trong lòng Hạ Nam Vũ, không dám .
Anh cũng không dám.
Hai người cứ thế ngồi im lặng, mồ hôi mỏng trên người, cứng đờ vô cùng, mãi đến khi đạo diễn đưa ra chỉ thị tiếp theo.
Cũng chính khoảnh khắc đó, Hạ Nam Vũ bước vào giấc mơ rực rỡ của tôi.
Nhìn thấy , cả người mềm nhũn.
Không thấy, lại bứt rứt khó chịu.
Như một thứ độc dược ngọt ngào, càng nếm càng nghiện, biết là độc không nỡ bỏ, đã nếm một lần rồi thì chẳng muốn mất đi nữa.
Tôi bỗng nhiên rất nhớ Hạ Nam Vũ.
6
Tôi đóng máy sớm hơn Hạ Nam Vũ.
Anh còn phải ở lại đoàn phim thêm một tháng nữa.
Nhưng tốc độ gõ phím và độ dài tin nhắn của đã giúp tôi chứng kiến trọn vẹn khoảng thời gian ở đoàn, cũng như tất cả những việc .
Anh nhiều kinh khủng.
Hôm nay là ngày quay ngoại cảnh.
Hạ Nam Vũ lười biếng ngồi trên ghế, tay vắt lên tay vịn, mắt cụp xuống, vẻ mặt lạnh nhạt.
Gương mặt đẹp đến mức không ai có thể rời mắt.
Bộ tạo hình này đặt lên người lại càng hoàn mỹ, hút trọn ánh của mọi người.
Tôi trốn trong đám đông ngoài rìa đoàn phim, đội mũ, đeo khẩu trang, ăn mặc đơn giản, trông như một người qua đường vô đi ngang.
Không hiểu sao, như có linh cảm, Hạ Nam Vũ bất chợt quay đầu lại.
Tôi nhanh chóng tựa vào cây cột gần đó.
Chắc không thấy đâu.
Điện thoại bỗng reo lên.
【Hu hu, nhớ em quá.】
Tôi trả lời nhanh:
【Biết rồi.】
Hạ Nam Vũ chằm chằm vào màn hình điện thoại, mắt cong cong, ngay sau đó lại trở nên ủ rũ.
【Không biết có phải ảo giác không, cứ có cảm giác em đang ở gần đây. Hay là do nhớ em quá rồi?】
Tôi giật mình, vội lùi sang bên cạnh một chút.
Là chó à?
Mũi thính sao?
Tôi chạm vào mũi mình, hơi chột dạ.
【Anh nghĩ nhiều rồi, dạo này em bận lắm, tối về chuyện sau, lo quay phim cho tốt đi.】
Trong tầm mắt tôi, Hạ Nam Vũ vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng.
Mặt không chút biểu cảm, không gì, chỉ cúi đầu điên cuồng gõ tin nhắn.
Bất cứ ai đi ngang qua cũng không thể đoán ta đang nhắn gì.
Màn hình bỗng nhiên nhảy ra vài sticker chó con vui vẻ.
Ánh mắt tôi lướt qua người Hạ Nam Vũ.
Nhìn một lát, thấy dễ chịu thật.
Tôi là người hành nhanh, nhớ , liền dứt khoát chạy đến đây.
Chỉ cần thấy vẫn đang hít thở, cũng xem như đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Không cần biết.
Lúc rời đi, tôi vô va phải một .
“Xin lỗi.”
Trước khi ấy kịp hét lên, tôi đã nhanh chóng đỡ lấy ấy.
Khoảng cách gần đến mức ấy sững người, chằm chằm vào mắt tôi.
“Chị… chị là…”
Tôi chớp mắt, giơ ngón tay lên tác “suỵt”.
Cô lập tức lấy tay bịt miệng.
Đợi tôi rời đi, run rẩy lấy điện thoại ra, tìm kiếm tên tôi.
Hiện ra ngay thông tin đã đóng máy, lịch trình gần đây hoàn toàn trống.
Bạn thấy sao?