8
Chu Tử Ngạn đưa tôi đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra; may mắn là không quá nghiêm trọng, chỉ là tổn thương mô mềm.
Bác sĩ kê thuốc uống và thuốc bôi ngoài, dặn dò chúng tôi là người trẻ không nên chơi quá đà, nếu lần sau gãy xương hay tổn thương nội tạng thì hối hận không kịp.
Lúc đầu tôi không phản ứng kịp, cho đến khi thấy tai Chu Tử Ngạn đỏ lên, mới hiểu ra ý tứ trong lời của bác sĩ.
Mặt tôi đỏ bừng, vội vàng giải thích:
“Chúng tôi không phải như đâu, là tôi tranh cãi với người khác và va vào bồn rửa.”
Chu Tử Ngạn nghe xong, khí áp quanh người chùng xuống, xoay người bỏ đi.
Có vẻ như sau ba năm không gặp, ấy đã thay đổi, tính khí cũng lớn hơn, ngày xưa ấy chẳng bao giờ nỡ giận tôi.
Tôi vịn tay vào eo định đi lấy thuốc, vừa ra đến cửa thì Chu Tử Ngạn đã mang thuốc đến:
“Bệnh viện còn nhiều phòng trống, với trạng này của em thì nên ít đi lại, tốt nhất là nghỉ qua đêm ở đây.”
Tôi nhận lấy thuốc và cảm ơn .
Tôi có rất nhiều điều muốn , muốn hỏi vì sao lại thành công, cũng muốn giải thích vì sao năm đó tôi lại đề nghị chia tay, không biết phải mở lời thế nào.
Trên người bây giờ là quần áo giá trị không nhỏ, đồng hồ trên tay là mẫu Patek Philippe giới hạn. Đồ mặc đều là thiết kế cao cấp, có vẻ những năm qua rất thành công.
Cuối cùng, tôi với :
“Tiền viện phí hết bao nhiêu? Tôi sẽ chuyển lại cho .”
Anh nghe câu này, sắc mặt tối sầm, ánh mắt đầy phẫn nộ:
“Không cần đâu, tiểu thư Hứa, năm đó tôi nợ năm mươi vạn, hôm nay chút tiền vặt này không đáng gì.”
Anh lạnh, nhét thuốc vào tay tôi rồi quay người bỏ đi.
9
Chuyện tối qua tôi đẩy Thẩm Tri Nhan bị truyền thông rùm beng.
Tiểu thư nhà họ Hứa vì tranh giành thái tử gia Bắc Kinh mà xô xát, suýt chút nữa ra án mạng.
Không chỉ báo giấy, mà còn nhiều tài khoản tiếp thị tung video lúc Thẩm Tri Nhan ngã xuống.
Dư luận trên mạng đều tấn công tôi:
【Người phụ nữ này thật nhẫn tâm, người ta là mối đầu, còn ta chen chân vào rồi còn ra chuyện độc ác như , không sợ sau này gặp báo ứng không sinh con sao?】
【Có người nghĩ mình có tiền là có thể muốn gì thì , tội nghiệp mối đầu, không tiền nên đành chịu bị bắt nạt.】
【Kẻ thứ ba mà cũng dám ngang nhiên như , còn ra tay với đứa con của chính thất.】
【Vì tranh giành đàn ông mà ta không ngại mọi thứ, thật ghê tởm, cố ý người khác, nhất định không thể tha thứ cho ta.】
Tài khoản riêng tư của tôi bị tìm ra, hàng loạt tin nhắn độc ác gửi đến, có người còn dùng ảnh P đen trắng nguyền rủa gia đình tôi.
Những lời mắng chửi ác độc dồn dập, tôi là kẻ thứ ba chen chân.
Đến chiều, luồng dư luận bắt đầu chuyển hướng.
Một tài khoản đặt câu hỏi:
【Video chỉ có đoạn sau khi Thẩm Tri Nhan ngã xuống, sao có thể chắc chắn rằng Hứa Ngôn Kiều đã đẩy ấy?】
【Nói là kẻ thứ ba, khi Hứa Ngôn Kiều ở bên Giang Cảnh Dao, Thẩm Tri Nhan đã ra nước ngoài, mới về nước gần đây, mà bụng lại không giống như mới mang thai một tháng, ai mới là người ngoại ?】
Khi những nghi vấn này đăng lên, có nhiều người bắt đầu phát biểu, rằng trước giờ đã có nhiều vụ lật ngược thế, nên giữ thái độ trung lập.
Cho đến khi Giang Cảnh Dao đăng một câu trên Weibo của :
【Từ đầu đến cuối tôi chỉ có một người phụ nữ là Thẩm Tri Nhan.】
Điều này lại một lần nữa khiến tôi trở thành mục tiêu chỉ trích:
【Nhân vật chính đã lên tiếng, không có gì với Hứa Ngôn Kiều cả.】
【Có người cứ như tên hề, nghĩ rằng dùng tài khoản phụ đặt vài câu hỏi là có thể thao túng dư luận.】
【Tẩy chay tất cả sản phẩm của nhà họ Hứa.】
10
“Hứa Ngôn Kiều, tôi đã tử tế bảo tránh xa A Cảnh, không nghe, giờ thì phải chịu khổ rồi.”
Thẩm Tri Nhan mặc bộ đồ bệnh nhân bước vào phòng bệnh của tôi, gương mặt tràn đầy đắc ý.
Nhìn ta thế này, nhớ đến việc tôi từng thương xót khi thấy ta bị người khác bắt nạt, tôi chỉ thấy mình thật ngu ngốc.
Quả nhiên, người đáng thương chắc chắn có chỗ đáng hận.
“Thật là ác độc, để vu oan tôi mà không ngại cả đứa trẻ trong bụng.”
Thẩm Tri Nhan tỏ ra giận dữ:
“Thằng nhóc này vốn không nên tồn tại trên đời, mượn tay nó để trừ khử chẳng phải là rất đáng sao? Đáng tiếc là nó mạng lớn, vẫn còn trong bụng tôi.
Nếu biết điều thì hãy nhanh chóng hủy hôn đi, nếu không sẽ bị dư luận đánh chết…”
Tôi giơ tay cho ta hai cái tát, ta sững lại, định đáp trả.
Tôi :
“A Cảnh của đang đứng sau lưng đấy, thực sự muốn đánh lại, không tiếp tục giả vờ đáng thương nữa à?”
Cô ta lập tức thay đổi sắc mặt, tỏ ra đáng thương quay lại , sau lưng hoàn toàn không có ai.
Khuôn mặt ta biến dạng vì giận dữ:
“Cô lừa tôi.”
Tôi nở nụ mỉa mai:
“Tôi lần đầu thật sự thấy cảnh trở mặt còn nhanh hơn lật sách.”
Cô ta giận dữ, giơ tay định tát lại tôi, tôi nắm chặt tay ta:
“Đen trắng không dễ dàng bị đảo lộn như thế đâu, Thẩm Tri Nhan, sớm muộn dư luận cũng sẽ quay lại cắn ngược .”
“Hứa Ngôn Kiều, xem ra vẫn chưa học cách thu mình.”
Lần này, Giang Cảnh Dao thực sự xuất hiện.
Anh bước tới, lập tức che chở cho Thẩm Tri Nhan phía sau, ta đầy vẻ uất ức, bảo rằng mình chỉ đến xem tôi có sao không.
Anh quá hiền lành nên mới luôn bị bắt nạt.
Tôi rút tay lại, dựa vào giường bệnh, lạnh lùng :
“Đưa bạch nguyệt quang của đi ngay đi.”
Lần đầu tiên, tôi tỏ thái độ cứng rắn như với Giang Cảnh Dao, khiến không khỏi sững sờ.
Anh bảo Thẩm Tri Nhan về phòng bệnh chờ.
Thẩm Tri Nhan không yên tâm tôi, Giang Cảnh Dao sẽ bàn chuyện hủy hôn với tôi, ta mới miễn cưỡng rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người chúng tôi, vừa hờ hững ngồi xuống ghế vừa :
“Trước đây cũng không độc ác như , ban đầu tôi còn định giữ lại. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, ít nhất có thể giúp tôi ứng phó với mẹ tôi, bà luôn thích môn đăng hộ đối và rất hài lòng về .”
Hừ, ta còn muốn hưởng phúc của cả hai bên sao.
Tôi châm chọc:
“Sao? Vẫn muốn tôi người à?”
“Bây giờ đã ra mối đe dọa cho Tri Nhan, xem ra không thể giữ lại nữa.”
“Tôi không đẩy ta, là ta cố ngã.”
Anh liếc tôi:
“Cô nghĩ tôi sẽ tin sao…”
Tôi ngắt lời , lạnh lùng :
“Chuyện hủy hôn, tôi đồng ý, không cần bàn thêm, đi đi.”
Vốn dĩ tôi định êm đẹp kết thúc, họ cứ ép tôi.
Chuyện này, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua.
11
Chu Tử Ngạn mang cơm trưa đến cho tôi, đứng ngay ở cửa, không biết đã ở đó bao lâu, liệu có thấy những gì vừa diễn ra hay không.
Thấy , tim tôi bất giác đập mạnh.
Tôi tưởng tối hôm qua tức giận bỏ đi, sẽ không quay lại nữa. Anh cầm hộp cơm, mở ra đặt trên bàn, :
“Ăn cơm đi.”
Tôi ngoan ngoãn ngồi dậy, nếm thử một miếng, là súp gà, hương vị rất ngon, giống hệt như ngày xưa từng nấu cho tôi.
“Tôi tưởng sẽ không đến gặp tôi nữa.”
Đột nhiên, tôi cảm thấy có một nỗi tủi thân chưa từng có. Bị dư luận trên mạng công kích, đối diện với bao lời chửi rủa, rồi chuyện Giang Cảnh Dao đến hủy hôn.
Những việc đó tôi cảm thấy chẳng ảnh hưởng gì đến tôi; vào khoảnh khắc này, khi đối diện với Chu Tử Ngạn, những cay đắng và tủi nhục bị dồn nén trong lòng chợt bùng nổ.
“Khóc cái gì, chỉ biết tỏ thái độ với tôi, còn những người khác bắt nạt thì lại nhẫn nhịn.”
Khi khóc mà có người an ủi, nước mắt càng rơi mạnh hơn.
Nước mắt tôi tuôn trào không thể kiềm lại, càng khóc càng dữ dội, cho đến khi :
“Nếu em còn khóc nữa, sẽ hôn em, mỗi giọt nước mắt là một lần.”
Tiếng khóc của tôi lập tức ngưng lại, ngơ ngác . Anh đưa tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên mặt tôi:
“Được rồi, ngoan nào, ăn cơm đi. Chuyện lần này, sẽ giúp em.”
“Nhưng… không hận em vì năm đó em đối xử với như sao?”
“Hận chứ.”
“Vậy tại sao lại giúp em?”
“Anh còn chưa đến em, bọn họ lấy quyền gì chứ? Nhưng nếu giúp em, thì có một điều kiện.”
“Điều gì?”
“Đính hôn với , mẹ gần đây rất muốn kết hôn, bà từng rất thích em, những năm qua vẫn nhắc đến em bên tai .”
Tôi: “….”
Lại là chuyện mẹ thích tôi.
Có vẻ bà không biết việc năm đó tôi từng đánh một trận.
Bạn thấy sao?