Mối Tình Đầu Của [...] – Chương 9

Tiểu Tri quay đầu lại tôi, nước mắt lập tức rơi xuống. Đặt cuốn sách xuống, thằng bé chạy về phía tôi, nhào vào lòng tôi.

 

"Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm ạ."

 

Mặt thằng bé đỏ hây lên vì khóc, dù rất hiểu chuyện, sự tủi thân lúc này vẫn không thể kìm nén mà trào dâng.

 

"Con cứ tưởng hôm nay mẹ sẽ không đến chứ ạ."

 

Tôi nâng túi xách lên, lau nước mắt cho thằng bé.

 

"Sao lại không chứ? Năm ngoái con đã với mẹ rằng năm nay chúng ta sẽ hóa trang thành công chúa và hoàng tử, mẹ vẫn nhớ mà."

 

"Nhanh đi thay đồ đi con!"

 

Thằng bé nhận lấy bộ đồ, vừa lau nước mắt vừa .

 

Cô giáo mỉm đến dẫn thằng bé đi hoá trang. Ngay sau đó, tôi đứng dậy, nụ trên môi dần tắt.

 

Bùi Ngôn mặc bộ vest trắng, đứng trong góc.

 

13.

 

Tôi bước về phía ta.

 

Ánh mắt ta lóe lên một tia vui mừng, môi khẽ nhếch.

 

"Thanh Dương, biết em sẽ đến mà…"

 

Ngay giây tiếp theo, tôi giáng cho ta một cái tát thật mạnh.

 

Anh ta nghiêng hẳn mặt sang một bên, ngỡ ngàng đứng sững tại chỗ.

 

Tôi nén cơn giận xuống.

 

"Bùi Ngôn, đã hứa với tôi điều gì? Không để Hạ Đề tiếp với Tiểu Tri! Yêu cầu đơn giản cũng không sao? Anh còn đưa ta về nhà, có xứng đáng ba nó nữa không?"

 

Sắc mặt Bùi Ngôn lập tức trở nên hoảng loạn, ta mở miệng, định giải thích gì đó.

 

Hạ Đề bất ngờ lao ra, đứng chắn giữa chúng tôi.

 

Cô ta hóa trang thành công chúa Bạch Tuyết.

 

Vẻ mặt ta đầy khẩn cầu, nước mắt long lanh trong khóe mắt.

 

"Chị Hứa, là em cầu xin A Ngôn cho em ở lại một thời gian, vì có người đe dọa em, em rất sợ. Chị đừng trách ấy, có trách thì trách em đi!"

 

Tôi bật lạnh lùng: "Cô không biết báo cảnh sát à?"

 

Cô ta im lặng, cắn môi đầy tủi thân, ngước Bùi Ngôn bằng ánh mắt run rẩy.

 

Bùi Ngôn cau mày: "Ai bảo đến đây?"

 

Hạ Đề cúi mắt, nước mắt rơi lặng lẽ như những hạt châu đứt đoạn.

 

"Em chỉ sợ không có ai cùng Tiểu Trí tham gia buổi tiệc hóa trang, thằng bé sẽ thấy đơn."

 

Lúc này, Tiểu Tri chạy về phía tôi, trên khuôn mặt tràn đầy háo hức.

 

Hạ Đề vội vàng ngồi xuống muốn đón lấy thằng bé.

 

"Tiểu Tri hôm nay là hoàng tử nhỏ sao, đẹp trai quá đi mất!"

 

Tiểu Tri ngờ vực ta: "Dì Hạ, dì đến ?"

 

Cô ta dịu dàng : "Đương nhiên là đến để tham dự buổi tiệc hóa trang cùng con rồi, con có thấy vui không?"

 

Khoảnh khắc ra câu đó, ta liếc tôi, khóe môi cong lên.

 

Nhưng Tiểu Tri lại lách qua ta, nắm lấy tay tôi.

 

"Không cần đâu, con có mẹ đi cùng rồi.”

 

Nụ trên mặt Hạ Đề cứng lại.

 

Người qua kẻ lại, những phu nhân giàu có đi ngang qua khi thấy cảnh tượng này đều tỏ ra vô cùng khinh miệt.

 

Cô ta đứng dậy trong sự bẽ bàng, cố gắng nắm lấy tay áo của Bùi Ngôn, lại bị ta tránh đi.

 

Bùi Ngôn cố gắng giữ nụ , trong ánh mắt hiện lên sự cầu xin gần như tuyệt vọng.

 

Anh ta cẩn thận nắm lấy tay còn lại của Tiểu Tri.

 

"Buổi tiệc hóa trang sắp bắt đầu rồi, chúng ta cùng vào đi."

 

Tiểu Tri suy nghĩ trong vài giây, sau đó nghiêm túc với ta:

 

"Ba à, hôm nay con là hoàng tử của mẹ, mẹ không cần ba."

 

"Dì Hạ có vẻ cần một hoàng tử hơn, ba đi tìm dì ấy đi."

 

Nói xong, thằng bé kéo tôi rời đi, không để ý đến Bùi Ngôn đang cứng đờ cả người và Hạ Đề khó chịu đứng bên cạnh.

 

Trên đường đi, tôi xuống, thấy thằng bé có vẻ có phần buồn bã.

 

Lòng tôi chợt nhói lên, tôi ngồi xuống nhẹ nhàng hỏi thằng bé:

 

"Ba hiếm khi mới có thời gian ở bên con, con không muốn ở cùng ba sao?"

 

Cậu bé lắc đầu: "Vì mẹ thấy ba thì sẽ không vui."

 

"Con muốn mẹ vui hơn ạ.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...