Mối Tình Đầu Của [...] – Chương 7

Tôi bật : "Cậu , lo ăn đi kìa.”

 

"Chỉ là một người không đáng thôi, đừng để ta hỏng tâm trạng của cậu."

 

Giang Kỳ gật đầu, với mọi người trong studio.

 

"Mọi người cứ ăn thoải mái đi, tối nay Hứa tổng bao tất nhé!"

 

"Yeah!"

 

Mọi người ngồi quanh đống lửa trại, đồng loạt reo hò.

 

"Hứa tổng muôn năm!"

 

Tôi mỉm xua xua tay.

 

Chuyến đi này tôi đã đưa tất cả mọi người trong studio đi cùng.

 

Nghỉ phép có lương, mọi người đều chơi rất vui vẻ.

 

Xa xa là tiếng sóng biển rì rào, gần đó là sự náo nhiệt của đống lửa trại.

 

Ai cũng mang trên mặt nụ nhẹ nhõm, như vừa tái sinh lại sau những tháng ngày vất vả.

 

Ngày hẹn đến nhận giấy ly hôn, tôi gặp lại Bùi Ngôn ở cửa Cục Dân chính.

 

Râu ria ta mọc lởm chởm, quầng mắt thâm đen, cả người toát ra một bầu không khí u ám.

 

Nhưng ánh mắt ta lại không rời khỏi tôi dù chỉ một giây.

 

Tôi hơi nhíu mày, giữ khoảng cách với ta.

 

"Đi thôi."

 

"Thanh Dương..."

 

Anh ta đứng yên trước cửa, nở nụ gượng gạo.

 

"Anh muốn biết, từ lúc nào em bắt đầu cảm thấy thất vọng về ?"

 

Tôi ngập ngừng, vào ánh mắt gần như là cố chấp của ta, cuối cùng cũng mở lời.

 

"Chắc là từ khi Hạ Đề vừa ra tù, trở nên thờ ơ với chuyện trong nhà, thường xuyên ngồi một mình ở trong thư phòng đến khuya."

 

"Tôi nấu canh cho , lại thấy ngẩn ngơ ảnh của ta, thấy tôi vào còn chất vấn vì sao không gõ cửa."

 

"Chúng ta đã cãi nhau một trận rất to về chuyện đó, tôi hỏi tại sao còn giữ ảnh của ta, ta đã tổn thương và mẹ , lại rằng vì tuổi thơ bất hạnh mới khiến ta trở thành như , ta không hoàn toàn có lỗi, cũng đã hối hận rồi.”

 

Tôi thẳng vào khuôn mặt tái nhợt đầy đau khổ của ta.

 

"Lúc đó, tôi cảm thấy thật đáng sợ."

 

“Bất kỳ ai trên thế giới cũng có quyền đồng cảm với Hạ Đề, Bùi Ngôn, thì không."

 

"Bởi vì ta đã tổn thương người nuôi khôn lớn, không có quyền thương ta, càng không có quyền tha thứ cho ta. "

 

Anh ta cúi gằm đầu, như mất hết sức lực, một giọt nước mắt rơi từ trong hốc mắt xuống.

 

"Xin lỗi..."

 

Tôi mỉm .

 

"Tình sẽ không còn sức nặng nữa nếu trái tim của một người đã đổi khác. Anh không muốn đặt ảnh tôi màn hình nền, lại giữ ảnh ta trong ốp lưng điện thoại suốt bao nhiêu năm. Từ lúc đó, tôi đã biết, chưa bao giờ ngừng ta."

 

"Với , tôi chỉ là một đối tượng phù hợp để kết hôn mà thôi."

 

Bùi Ngôn ngước lên tôi bằng đôi mắt đỏ hoe, kiên quyết lắc đầu.

 

"Không phải thế, đối với Hạ Đề có thể là không cam lòng, có thể là thương , biết rất rõ, đó không phải là ."

 

"Thanh Dương, chúng ta đừng ly hôn, có không? Anh sẽ chứng minh cho em thấy, chỉ mình em mà thôi."

 

Anh ta gấp gáp muốn nắm lấy tay tôi.

 

Tôi lùi lại một bước, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

 

"Bùi Ngôn, từng chơi cờ vây, chắc cũng biết, “nhân sinh như cờ, hạ cờ không hối tiếc” nhỉ?”

 

"Đừng để tôi phải coi thường ."

 

Sau khi ra khỏi Cục Dân chính.

 

Bùi Ngôn đứng đó, im lặng bóng dáng càng lúc càng đi xa.

 

Ánh sáng và bóng tối đã chia họ thành hai nửa rõ ràng.

 

Cô bước về phía ánh sáng.

 

Còn ta lại chìm trong bóng tối, n.g.ự.c trái đau đến mức khó thở.

 

Tiếng chuông điện thoại chói tai đột nhiên vang lên.

 

Là Hạ Đề gọi.

 

“A Ngôn, em cũng không muốn phiền , bây giờ em đang rất sợ hãi...”

 

Hạ Đế nức nở cầu xin ta đến tìm ta.

 

Cô ta trong tù có một chị đại từng bắt nạt , giờ đã ra tù.

 

Người phụ nữ kia người đe dọa và tống tiền ta, nếu không đưa tiền cho người kia sẽ nát nhà ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...