Sang năm thứ ba, nụ lại xuất hiện trên khuôn mặt của .
Nhưng từ đó trở đi, trong album không còn sự xuất hiện của Bùi Ngôn nữa.
Khi lật đến một trang khác, ngón tay của Bùi Ngôn bất ngờ khựng lại.
Đó là bức ảnh chụp nồi canh xương hầm với khoai từ.
Hứa Thanh Dương từ nhỏ đã lớn lên trong sự bao bọc, đây là món duy nhất biết nấu.
Khi Bùi Ngôn vừa tiếp quản công ty, ta thường phải đi tiếp khách, nhiều khi trở về nhà lúc nửa đêm, người đã đầy mùi rượu.
Cô rất tức giận, vẫn lo lắng học cách hầm canh cho ta.
Hương vị bình thường, một bát canh nóng hổi đủ để khiến ta cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Thế Bùi Ngôn gần như đã quên mất hương vị của bát canh đó rồi.
Vì đã nhiều năm rồi ta không còn ăn nữa.
Anh ta nở một nụ tự giễu, lúc này mới nhận ra một điều.
Thì ra không phải không nấu món canh này nữa, mà là không còn nấu món canh này cho cho ta nữa.
Bùi Ngôn chán nản đóng quyển album lại, ngồi bất trên sofa nửa tiếng đồng hồ.
Anh ta nhớ lại ngày sinh nhật Tiểu Tri, khi Hứa Thanh Dương bắt gặp ta và Hạ Đề bên nhau.
Cô không tức giận, cũng không buồn bã, chỉ có sự lạnh nhạt đến tột cùng.
Nhưng khi thấy Tiểu Tri bị thương, lập tức đứng ra bảo vệ thằng bé như gà mẹ đang xù lông lên để bảo vệ gà con.
Ánh mắt ta và Hạ Đề khi đó không khác gì người ngoài đang muốn con trai .
Không lẽ trong tiềm thức lúc đó, thật sự nghĩ rằng ta sẽ con mình sao?
Anh ta đã gọi ngay cho Hứa Thanh Dương.
Rõ ràng trong lòng có biết bao điều muốn tra hỏi.
Nhưng khi nghe giọng , ta lại không thể thốt lên lời nào cả.
Cô vẫn bình tĩnh như mọi khi.
"Có phải Tiểu Tri muốn tìm tôi không?"
Bùi Ngôn chua chát: "Chúng ta chỉ còn có Tiểu Tri là chủ đề chung để chuyện thôi sao?"
Cô không đáp, chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Nỗi đau khó thành lời dâng trào lên trong lồng n.g.ự.c ta.
Trái tim cũng thắt lại.
Bùi Ngôn vẫn duy trì sự nhẹ nhàng, hỏi : "Khi nào em về?"
Hứa Thanh Dương bật .
"Yên tâm, đến ngày lấy giấy ly hôn tôi sẽ về, không để phải đợi đâu."
"Anh không…"
Anh ta vội vàng muốn giải thích, tiếng ồn ở đầu dây bên kia đã cắt ngang lời ta .
Giọng của một chàng trai trẻ vang lên.
"Chị, đến ăn đồ nướng đi!"
Hứa Thanh Dương đáp lại nhẹ nhàng: "Ừ, tôi tới ngay đây."
Ngay lập tức, Bùi Ngôn siết chặt điện thoại trong tay, mỉa mai.
"Không tệ nhỉ, chưa gì đã tìm mới rồi."
Anh ta vừa dứt lời đã tự mình cảm thấy hối hận.
Nhưng Hứa Thanh Dương không cho ta cơ hội để xin lỗi nữa.
"Bùi Ngôn, tôi không phải là ."
Nói xong, không chút do dự cúp máy.
Anh ta đã nhận câu trả lời mình muốn có, lồng n.g.ự.c lại như bị đổ đầy xi măng, nặng trĩu.
Anh ta xoa xoa đôi mắt nhức mỏi, không thể không đối diện với sự thật, Hứa Thanh Dương thật sự không còn ta nữa, từ rất lâu rồi đã không ta nữa rồi.
Rốt cuộc ta phải ngu ngốc đến mức nào mới không nhận ra điều đó.
Không, có lẽ ta đã nhận ra từ lâu rồi, chỉ là vẫn luôn cố tự lừa dối bản thân mà thôi.
9.
Sau khi cúp điện thoại, tôi bước về phía Giang Kỳ.
Cô ấy đưa cho tôi một đĩa đồ ăn đã nướng chín.
"Ai gọi ?"
Tôi mỉm : "Bùi Ngôn."
Giang Kỳ tỏ vẻ khinh thường.
“Tên khốn đó lại định níu kéo cậu đấy à, nhận ra mình không thể sống thiếu cậu rồi hả? Đúng là hèn hạ."
Bạn thấy sao?