Mối Tình Đầu Của [...] – Chương 4

Mẹ tôi hai mắt đỏ hoe, ôm tôi vào lòng.

 

"Con , chào mừng con trở về nhà."

 

Ba tôi ngồi trên ghế sofa, hai ba con nhau.

 

Không cần ra cũng hiểu chúng tôi muốn gì với nhau.

 

Lúc kiểm tra hành lý với nhân viên chuyển nhà, họ với tôi.

 

"Làm nghề chuyển nhà nhiều năm như rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người ăn mừng ly hôn lớn thế này."

 

"Gia đình thật tốt với , phải có phúc lắm đấy.”

 

Tôi tự hào mỉm .

 

“Tôi cũng thấy , họ là người đã cho tôi sức mạnh để bất cứ điều gì tôi muốn đấy.”

 

Tôi lớn lên trong và sự hạnh phúc.

 

Vừa có ba mẹ mà ai cũng ngưỡng mộ, vừa có những người thân sâu đậm.

 

Có lẽ điều duy nhất khiến tôi đau khổ chính là .

 

Nhưng lúc này tôi cảm thấy, dường như chút chuyện nhỏ nhặt ấy cũng không đáng để nhắc tới thêm nữa.

 

5.

 

Ngủ trên chiếc giường vừa quen thuộc vừa xa lạ, tôi lại nằm mơ về những gì đã xảy ra quá khứ sau một thời gian dài không để tâm tới.

 

Năm mười tám tuổi, Giang Kỳ gãy chân, tôi đến thăm ấy ở bệnh viện.

 

Hôm đó tôi gặp Bùi Ngôn trong phòng bệnh riêng.

 

Anh ta ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh, ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu vào, bao quanh đường nét gầy gò trên gương mặt ta bằng một lớp ánh sáng mờ ảo.

 

Khung cảnh đó đẹp như một bức tranh .

 

Khi tôi bấm máy chụp, ta vừa lúc quay đầu lại.

 

Khoảnh khắc chụp tấm ảnh đó, tim tôi vô thức đập nhanh hơn.

 

Tôi thừa nhận mình là một người rất nông cạn, luôn đặt ngoại hình lên đầu, trong khoảnh khắc đó tôi đã ta ngay từ cái đầu tiên.

 

Giang Kỳ quen biết rộng, tôi nài nỉ ấy giúp tôi tìm hiểu về Bùi Ngôn.

 

Sau đó tôi nghe một câu chuyện không có cách nào buông tay của hắn.

 

Tôi đối diện với đầu đời, không khỏi cảm thấy tức giận trước câu chuyện của ta, còn cả đau lòng vì sự cố chấp sâu sắc đó.

 

Nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng tất cả những chuyện đó đều là kết quả ta tự mình chuốc lấy.

 

Thậm chí khi trong câu chuyện kia quay trở lại, dù có giận dữ và buồn bã đến bao nhiêu, ta vẫn chấp nhận thỏa hiệp chỉ bởi hai hàng nước mắt của ta.

 

Tình đơn phương luôn khiến người ta khổ sở đến cùng cực.

 

Nhưng có cố gắng chống cự thế nào đi chẳng nữa thì cũng sẽ không thể không chìm đắm, càng lúc dấn càng sâu vào đoạn cảm đó.

 

Tôi đã ở bên ta trong những khoảng thời gian khó khăn nhất.

 

Chuyện của chúng tôi giống như một bộ phim truyền hình đến hồi kết hạnh phúc, Bùi Ngôn lựa chọn buông bỏ quá khứ và nghiêm túc tỏ với tôi.

 

Bạn của ta khi đó còn trêu chọc:

 

“Cứ như một hoàng tử mình đầy thương tích cuối cùng cũng gặp nàng công chúa của đời mình ấy nhỉ?"

 

Rất lâu sau đó, tôi mới hiểu ra.

 

Nếu một người, sẽ tự mình thiên vị cho người đó rất nhiều.

 

Bùi Ngôn thích tôi vì tôi là một người tốt.

 

Còn ta là kiểu người dù có đứng yên một chỗ, ánh hào quang vẫn sẽ toả rạng xung quanh ta.

 

Anh ta Hạ Đề, dù Hạ Đề là người sai.

 

Cô ta giống như một bông hồng đầy gai rực rỡ trong mắt ta.

 

Chạm tới sẽ bị gai đ.â.m chảy máu, vẫn không kìm lòng mà si mê.

 

Chỉ tiếc là tôi nhận ra điều này quá đỗi muộn màng.

 

6.

 

"Chưa muộn đâu, Hứa Thanh Dương, không ngủ nữa, chúng ta phải kịp chuyến bay rồi!"

 

Giang Kỳ tràn trề năng lượng nhảy xuống giường, kéo rèm cửa một cái xoẹt.

 

Ánh nắng tràn ngập khắp căn phòng.

 

Cô ấy kéo tôi dậy.

 

"Đi nào, đến Malaysia lặn biển, nhất định phải chụp cho cậu một bộ ảnh ly hôn thật đẹp!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...