“Thanh Dương, Hạ Đề đã thay đổi rồi, ấy vẫn luôn muốn xin lỗi mẹ ...”
"Làm ơn đừng với mẹ chuyện này sớm. Bà ấy đang đi du lịch, không muốn bà phải lo lắng."
Tôi nuốt xuống cơn nghẹn đắng nơi cổ họng.
Thậm chí không còn sức để chế nhạo ta nữa.
Mọi người đều biết của Bùi Ngôn dành cho Hạ Thư trước đây lớn đến nhường nào.
Dù ta có dối trá, tính cách cực đoan, ta vẫn liên tục hạ thấp tiêu chuẩn của mình vì ta.
Nhưng không một ai có thể ngờ rằng, ta có thể vô nguyên tắc đến mức này.
Giống như một con ch.ó đã nhận rắn độc chủ nhân.
Tôi vào tờ thỏa thuận ly hôn trắng đen rõ ràng trước mắt.
Như đang ôn lại sáu năm hôn nhân thất bại.
"Ký đi."
"Tôi có thể tạm thời không với mẹ , phải hứa với tôi không cho Hạ Đề tiếp với Tiểu Tri nữa."
Tôi chằm chằm ta: "Tôi không cho phép con trai tôi bị tổn thương dù chỉ một chút."
Bùi Ngôn ngẩng đầu lên, điềm tĩnh .
"Thanh Dương, chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn với em. Anh và ấy đã không còn khả năng nữa, em biết rõ điều đó mà."
"Em đã nghĩ đến chuyện sau khi đi, Tiểu Tri sẽ cảm thấy như thế nào chưa?"
Cảm giác chua xót và buồn bã dâng lên trong lòng tôi.
Vì muốn Tiểu Tri lớn lên trong một gia đình lành mạnh và đầy đủ, tôi đã dập tắt ý định ly hôn hết lần này đến lần khác.
Kết quả, hai người lớn còn chẳng rõ sự bằng một đứa trẻ.
Tôi cúi đầu, nở nụ nhẹ nhõm.
"Ly hôn rồi tôi vẫn là mẹ của nó, thế là đủ rồi."
Nhìn thấy không còn cơ hội nào để quay lại.
Bùi Ngôn không gì thêm nữa.
Mang theo tâm trạng giận dữ, ta nhanh chóng ký tên.
Ngay sau đó, như đang muốn trốn tránh điều gì đó, ta bước nhanh khỏi đó.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc cho Tiểu Tri với dì Chu giúp việc.
Tôi không chần chừ mà chuyển đi.
Tôi có mấy căn bất sản đứng tên tôi.
Khi tôi đang suy nghĩ nên đi đâu thì ba tôi gọi điện tới, trái tim tôi ngay lập tức thắt lại.
Như thể quay lại thời cấp ba, vào cái khoảnh khắc cảm về nhà muộn bị ba tra hỏi.
"Alo, ba, có chuyện gì ạ?"
Giọng điệu bên kia bức ép không cho phép tôi từ chối.
"Ly hôn rồi thì về nhà ở, phòng của con lúc nào cũng dọn dẹp sẵn sàng rồi đấy."
Ba tôi từng kiên quyết phản đối cuộc hôn nhân giữa tôi và Bùi Ngôn.
Ông còn tuyên bố rằng hôn nhân của chúng tôi chắc chắn sẽ không kéo dài quá ba năm.
Dù đã vỡ "lời tiên đoán" của ông, tôi vẫn cảm thấy có phần thất bại.
"Con vừa mới ly hôn mà ba mẹ đã biết rồi à, sao thông tin nhanh ?"
Ông hừ một tiếng: "Dì Chu là do ba giới thiệu đến để chăm sóc cho các con, ba không biết mới lạ."
Hay lắm, lo ngược lo xuôi tôi quên luôn cả điều đó.
Tôi lặng lẽ báo với bên chuyển nhà đổi hướng.
Lần này chắc chắn ba tôi sẽ cằn nhằn tôi một thời gian dài cho mà xem.
Đến khi tôi tới nơi, dỡ hành lý chuẩn bị vào nhà, cánh cửa bất ngờ mở ra, một tiếng "bùm" vang lên, mẹ tôi và thân tôi - Giang Kỳ đứng hai bên cửa b.ắ.n pháo hoa giấy ra.
Pháo hoa giấy đầy màu sắc rơi trên vai và tóc tôi.
Tôi ngây người vào bức băng rôn lớn treo trong phòng khách.
“Chúc mừng Hứa Thanh Dương đã vượt qua thử thách cuộc đời, từ rày về sau, ngày nào cũng xem như là ngày nắng!”
Khoảnh khắc này, những uất ức mà tôi đã chịu đựng trong những đêm dài cuối cùng cũng có nơi để giải tỏa.
Rõ ràng là muốn , khi mở miệng, giọng điệu lại không tránh mà nghẹn ngào.
"Mẹ, mẹ gì chứ!"
Bạn thấy sao?