Mối Tình Đầu Của [...] – Chương 2

Tim tôi chùng xuống, mang theo cơn đau âm ỉ.

 

Tôi chằm chằm vào con trai tôi.

 

Dì Hạ? Tiểu Tri sẽ không bao giờ gọi người xa lạ như thế cả.

 

Tôi chỉ có thể tự mình lý giải, trong lúc tôi không có ở đây, họ đã gặp mặt nhau không biết bao nhiêu lần rồi.

 

Tôi mỉm, mệt mỏi Bùi Ngôn:

 

“Anh tiễn khách đi, em muốn nghỉ ngơi một chút.”

 

Trước mặt con, tôi không muốn khó dễ.

 

Bùi Ngôn ngây người, ngạc nhiên tôi.

 

Dường như ta không ngờ tôi lại như .

 

“Thanh Dương…”

 

Tôi dắt Tiểu Tri lên lầu, bước chân không hề chậm lại.

 

2.

 

Tối đó, sau khi kể xong chuyện trước khi ngủ cho Tiểu Tri.

 

Tôi định rời đi, con nắm lấy vạt áo tôi.

 

“Mẹ ơi, mẹ có biết điều ước sinh nhật của con là gì không ạ?”

 

Tôi dịu mặt lại, cố hỏi theo ý con:

 

“Là gì nào bé con?”

 

Quà tôi đã để dưới giường rồi.

 

Đó là bộ đồ chơi xếp hình phiên bản giới hạn mà con đã nhắc đến từ lâu.

 

Sáng mai dậy là con sẽ thấy.

 

Đôi mắt của Tiểu Tri trong veo, những lời con khiến tôi đứng như chôn chân tại chỗ.

 

“Mẹ ơi, điều ước sinh nhật của con năm nay là mẹ và bố ly hôn có không ạ?”

 

Tôi sững sờ hồi lâu, con rồi hỏi:

 

“Con biết ly hôn là gì không?”

 

Tiểu Tri trả lời rất nghiêm túc:

 

“Con biết, tức là mẹ và bố sẽ chia tay, không sống chung nữa.”

 

“Vì sao con muốn bố mẹ ly hôn?”

 

“Vì bố mẹ không còn nhau nữa ạ.”

 

Tôi lặng người đi, lấy tay che đôi mắt cay xè của mình lại.

 

Nhẹ giọng đáp: “Được.”

 

Trẻ con không phải là không hiểu gì.

 

Ngược lại, chúng cảm nhận mọi thứ một cách đầy nhạy bén.

 

Tiểu Tri đã nhận ra sự khác biệt trong cách Bùi Ngôn đối xử với Hạ Đề.

 

Cũng như cảm nhận sự đau khổ của tôi trong cuộc hôn nhân này.

 

Đúng , tôi không còn Bùi Ngôn nữa.

 

Từ lâu đã không còn.

 

3.

 

Ngày hôm sau, khi tôi đưa đơn ly hôn cho Bùi Ngôn ký.

 

Tôi thấy rõ sự ngỡ ngàng và không tin nổi hiện hữu trong ánh mắt ta.

 

“Chỉ vì chút chuyện này mà em đòi ly hôn với ?”

 

Tôi bình tĩnh ta.

 

“Chuyện nào cơ?”

 

“Chuyện đón Hạ Đề ra tù, cho ta căn hộ của rồi còn giúp ta tìm việc?”

 

“Hay là chuyện hết lần này đến lần khác đưa Hạ Đề đến gặp Tiểu Tri?”

 

“Hay là chuyện công khai đưa ta về nhà chúng ta?”

 

Sau mỗi một câu tôi ra, mặt ta lại tái đi thêm vài phần.

 

Trong mắt ta là sự hoảng loạn không thể che giấu nổi.

 

Anh ta đứng dậy, vô thức định nắm lấy tay tôi, lại bị tôi tránh đi.

 

Hành đó của tôi như châm ngòi cơn giận của ta.

 

“Em điều tra ?”

 

Tôi không thể che giấu sự chán ghét của mình với ta nữa.

 

Tôi cất giọng lạnh lùng.

 

“Nếu không , thì còn phải sợ bị tôi điều tra sao?”

 

“Bùi Ngôn, sao dám đưa ta đến trước mặt Tiểu Tri, sao dám đưa ta về nhà của chúng ta?”

 

“Anh có còn xứng với chúng tôi nữa hay không?”

 

Anh ta run rẩy, cúi đầu không dám thẳng vào tôi.

 

Bàn tay đặt bên hông siết chặt, gân xanh nổi rõ.

 

Rõ ràng, ta đang nhớ lại những chuyện đã xảy ra.

 

Chính Hạ Đề đã đẩy mẹ xuống cầu thang lúc hai người họ tranh cãi, đó cũng là lý ta phải vào tù.

 

Mối quan hệ của họ đến đó tưởng như đã hoàn toàn chấm dứt.

 

Lập trường rõ ràng, là kẻ thù cũng không sai.

 

Nhưng hành của Bùi Ngôn bây giờ có còn xứng đáng với người mẹ đã cất công dưỡng dục ta?

 

Có còn xứng đáng với Tiểu Tri, người xem ta là chuẩn mẫu phát triển?

 

Anh ta ngồi xuống sofa, đau khổ ôm lấy mắt đỏ ửng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...