Mối Tình Đầu Của [...] – Chương 11

Lửa giận bùng lên.

 

Tôi cố gắng nuốt nước mắt vào trong, hít một hơi thật sâu.

 

"Hạ Đề, tôi nhất định sẽ không tha cho ."

 

"Chúc mừng , lại sắp vào tù rồi đấy."

 

15.

 

Cô ta lúc này mới biết sợ, vô thức bám lấy Bùi Ngôn.

 

"A Ngôn, em chỉ là quá nhiều thôi, em thật sự không đẩy thằng bé..."

 

Bùi Ngôn không thèm ta.

 

Môi ta nứt toạc chảy cả máu, ánh mắt u tối.

 

"Thanh Dương, thật sự rất ngu ngốc em nhỉ?"

 

Hạ Đề không thể tin nổi.

 

Cô ta như nhận ra điều gì, ngơ ngác Bùi Ngôn.

 

"Bùi Ngôn, ngay cả cũng muốn bỏ rơi em sao, em chỉ có mỗi thôi!"

 

Bùi Ngôn từ từ quay đầu lại, ánh mắt đầy tê liệt, không còn một chút cảm nào.

 

"Hạ Đề, đã câu này quá nhiều lần rồi."

 

"Trước đây tôi , thấy đau lòng cũng thấy đau khổ, bây giờ tôi chỉ thấy thật buồn ."

 

Trong ánh mắt hoảng loạn của ta, ta tiếp tục :

 

"Buồn vì tự mình con bò cho dắt, buồn vì tự mình hủy hạnh phúc của chính bản thân chỉ vì loại người như ."

 

"Chuyện bị theo dõi, bị đe dọa cũng là do tự biên tự diễn ra đúng không?"

 

Hạ Đề liên tục lắc đầu, tiến lên muốn chạm vào ta, lại bị ta hất ra đất.

 

Cô ta khóc lớn: "A Ngôn, không cần em nữa sao?"

 

Bùi Ngôn không thèm ta.

 

Hai bàn tay siết chặt bên hông ta run lên, ta tuyệt vọng tôi.

 

Lúc này, hình bóng mẹ của Bùi Ngôn xuất hiện phía cuối hành lang.

 

Bà mang trên người khí chất điềm tĩnh, bước đến bên cạnh Bùi Ngôn.

 

Chờ khi ta ngẩng đầu lên, bà tát cho ta một cái thật mạnh.

 

Mẹ Bùi ta chằm chằm, nước mắt trào ra.

 

"Bùi Ngôn, mày có thể không quan tâm đến việc ả phụ nữ đó mẹ, một mực muốn ở bên ta."

 

"Nhưng sao mà mày có thể phụ lòng Thanh Dương, sao mà mày dám để con bé bị tổn thương, mày còn là đàn ông không !"

 

Bùi Ngôn lập tức rơi nước mắt, ta quỳ trước mặt mẹ, nghẹn ngào không thành lời.

 

"Mẹ, xin lỗi, con biết sai rồi..."

 

Mẹ Bùi nhắm mắt, cơ thể ngay lập tức như bị rút cạn sức lực.

 

Bà hơi chao đảo, từng câu từng chữ như sấm giữa trời.

 

"Từ hôm nay, mày chính thức không còn là con trai của bà già này nữa, ngày mai bà già này sẽ công bố chấm dứt quan hệ."

 

"Tôi sẽ nhận Thanh Dương con nuôi, mọi thứ của tôi đều sẽ để dành cho con bé và Tiểu Tri."

 

Ba mẹ tôi vốn đang muốn đến tìm mẹ Bùi để chuyện.

 

Lúc này lại sững sờ không nên lời.

 

Tôi quay mặt đi, nước mắt không kìm trào ra.

 

Cùng là người mẹ, tôi hiểu bà ấy giờ phải thất vọng và đau khổ đến thế nào.

 

Hạ Đề trừng to mắt, nâng cao giọng.

 

"Bà có quyền gì, Bùi Ngôn là con trai của bà, bà lại muốn dành tất cả tài sản cho một ả đàn bàn không liên quan, bà có xứng mẹ ấy không!"

 

Không ai đáp lại ta.

 

Cảnh sát đúng lúc xuất hiện, đưa ta đi.

 

Cô ta gào thét gọi tên Bùi Ngôn.

 

Nhưng ta không phản ứng nữa.

 

Anh ta chỉ cúi gập người, lưng run rẩy.

 

Rồi dập đầu lạy mẹ ba cái thật mạnh.

 

16.

 

Khi Tiểu Tri tỉnh dậy, tôi đang xem lại cuốn album đó.

 

Giọng thằng bé vẫn còn hơi yếu, vẻ mặt lại rất tự hào.

 

"Mẹ, con đã bảo vệ thành công kỷ niệm của nhà mình rồi đó ạ!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...