Chồng tôi từng trải qua một mối đầu đầy đau khổ.
Cô kia nhận tiền, không buồn ngoái đầu lại mà bỏ rơi Bùi Ngôn - người vì đuổi theo ta mà gặp tai nạn xe, để xuất ngoại.
Chờ khi ta xuất hiện trước mặt ta một lần nữa, trong lòng ta lẫn lộn đủ loại cảm , có tức giận, có tủi thân.
Nhưng ta vẫn chọn tha thứ cho ta.
Mọi người đều rằng, nếu ta không đẩy mẹ của Bùi Ngôn xuống cầu thang, Bùi Ngôn chắc chắn sẽ bỏ mặc tất cả để đến với ta.
Nhưng tôi vẫn chọn cưới ta.
Bởi vì ra rằng, ta muốn tương lai sẽ có tôi ở cạnh.
Tôi tin ta.
Cho đến một ngày, tôi đi công tác về, thấy bóng dáng hai người họ trên ghế sô pha, con trai tôi cũng ở đó.
Nhìn chẳng khác gì một nhà ba người êm ấm hoà thuận.
Bùi Ngôn theo bản năng bảo vệ ta.
Ngay cả đứa con tôi mang nặng đẻ đau cũng với tôi:
“Mẹ ơi, điều ước sinh nhật của con năm nay là bố mẹ ly hôn có không ạ?”
1.
Con trai tôi, Bùi Hằng Tri, đón sinh nhật năm tuổi đúng vào thời điểm tôi cờ phải đi công tác.
Nhưng thấy vẻ mặt buồn bã của con, tôi không khỏi mềm lòng nên đã xin đổi ca với đồng nghiệp.
Ngày sinh nhật con, tôi bay chuyến sớm nhất để quay về nhà.
Đến tiệm bánh lấy chiếc bánh 8 inch đã đặt trước.
Chỉ để tạo bất ngờ cho con.
Nhưng khi tôi mở cửa nhà, điều đón chờ tôi không phải là vòng tay chào đón vui mừng của con trai.
Mà là cảnh tượng "một nhà ba người" đầy khó trước mặt.
Trên bàn trà có một chiếc bánh kem hai tầng tinh xảo, khiến cho chiếc bánh kem trong tay tôi trở nên dư thừa.
Tiểu Tri lao nhanh vào vòng tay tôi, ánh mắt không che giấu sự phấn khích.
“Mẹ ơi, sao mẹ về rồi ạ?”
Tim tôi như xoa dịu, tôi vừa định nở nụ để đáp lại con, thì ngay lập tức sau đó cơ mặt tôi đã cứng đờ.
Cổ tay của Tiểu Tri có một miếng băng dán vết thương.
“Con bị sao ?”
Tôi ngẩng đầu hai người đang ngồi trên ghế sô pha - bọn họ đều tỏ ra vô cùng hoảng hốt và bối rối.
Một người là Bùi Ngôn, chồng tôi.
Người còn lại là Hạ Đề, mối đầu của ta.
Cơn tức giận và hoảng loạn dâng lên trong lòng tôi.
Hạ Đề bộ sợ hãi trước ánh mắt của tôi.
Cô ta rụt rè nép sau lưng Bùi Ngôn.
Đôi môi đang mím chặt của Bùi Ngôn khẽ , định gì đó, hành nhỏ của ta lại không khỏi khiến ta cảm thấy đau lòng.
Cô mạnh mẽ và kiên cường ngày nào giờ lại sống một cách rụt rè và cẩn trọng như thế.
Anh ta tôi, giọng hơi trầm xuống:
“Thanh Dương, tay của Tiểu Tri bị thương lúc đi học ở trường mẫu giáo, không liên quan gì đến Hạ Đề.”
Một tia châm biếm thoáng loé lên trong mắt tôi.
Xem kìa, tôi còn chưa kịp gì, mà đã vội vàng thanh minh cho Hạ Đề rồi.
Nếu ta không phải là chồng tôi, tôi còn phải khen ngợi cảm của hai người bọn họ một câu đấy.
Hạ Đề cũng xin lỗi:
“Xin lỗi chị, em không biết hôm nay chị sẽ về. Em chỉ thấy Tiểu Tri phải đón sinh nhật một mình nên muốn tổ chức cho thằng bé bữa tiệc nhỏ thôi. Chị đừng trách Ngôn và Tiểu Tri, có trách thì cứ trách em đi.”
“Em và ấy giờ chỉ còn là bè thôi…”
Cô ta liếc Bùi Ngôn, trong ánh mắt có sự dè dặt và thất vọng không hề che giấu.
Bùi Ngôn mím môi không , trong mắt ta hiện lên một tia đau lòng.
Tiểu Tri cũng kéo tay tôi, giọng trong trẻo:
“Tay con bị thương là do con tự ngã, mẹ đừng trách dì Hạ và bố ạ.”
Bạn thấy sao?