Mối Tình Đầu Bị [...] – Chương 2

Ba ngày sau...

Cuộc sống thường nhật vẫn cứ tiếp diễn. Thư Kỳ vẫn một mình đơn độc trong căn biệt thự rộng lớn xa hoa kia. Còn , Hàn Thiếu Phong- chồng của đã ba hôm rồi không về nhà. Có lẽ là đang vui vẻ ở cạnh ấy...

Đau lòng thật đấy, ấy , cũng . Nhưng tại sao... Tại sao giữa ấy lại khác nhau xa đến . Yêu thương, chiều chuộng dành hết cho ấy, lạnh nhạt thờ ơ lại dành phần hết cho . Tại sao lại bất công với đến ...

Đơn giản thì chính bởi vì người ấy, còn chỉ là người thế thay. Mà cũng không đúng, đến cả người thay thế cũng chẳng thể , bởi lẽ trong lòng , vĩnh viễn không bằng ấy thì sao mà có thể trở thành người thế thân cho ấy đây. Không nghĩ thì thôi, càng nghĩ lại càng thêm đau lòng.

Hôm nay tiết trời lại đẹp đến lạ lùng. Thư Kỳ ngồi bên ô cửa sổ, đôi mắt đượm buồn về phía chân trời xa xa. Mây trắng lượn lờ trôi, gió cuốn theo vài cánh hoa lả lướt bay bay. Mọi thứ đều xinh đẹp đến vẫn chẳng thể xóa đi nét muộn phiền trong mắt .

Khẽ trút ra một tiếng thở dài, đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Trên tay cầm theo một cây kéo, giữ trên môi nụ nhạt rồi chậm rãi đi ra ngoài sân. Ở một góc sân nhỏ cạnh hàng rào, đã trồng rất nhiều hoa hồng đỏ. Hôm nay tâm trạng không tốt, muốn hái ít hoa tươi để cắm vào bình, hy vọng nó sẽ giúp vui vẻ đôi chút. Cô không để bản thân mình buồn, nếu không thì e bé sinh ra sẽ rất hay khóc nhè. Vậy nên, phải thật vui vẻ mà sống, vì , vì bé con trong bụng của .

Hai mươi phút sau...

Tiếng chuông cổng reo lên khiến tác cắm hoa của ngừng lại. Vội vàng đi ra mở cổng, người xuất hiện lại khiến cho tâm trạng của càng thêm tệ hơn. Cô còn cho rằng là Hàn Thiếu Phong về nhà, nào ngờ...

"Sao ? Cô không mời tôi vào trong sao?"

Hoắc Tử Yên , đôi môi đỏ mọng kéo ra một nụ khinh bỉ. Thư Kỳ thấy nụ đó, lại chỉ biết thở dài rồi nhỏ giọng trả lời.

"Thiếu Phong không có ở đây."

"Đương nhiên là tôi biết ấy không ở đây. Suốt ba ngày qua, tôi bị sốt, ấy luôn ở bên cạnh tôi."

"Vậy còn tới để gì?"

"Tôi tới để tìm . Hy vọng sẽ biết xấu hổ mà cút khỏi cuộc đời của ấy."

Thư Kỳ không trả lời, Hoắc Tử Yên trước mặt mà lại tự chính bản thân mình. Tiểu tam đến tận nhà để đuổi đi, mà chính thất như lại chẳng thể phản bác lấy nửa lời. Ừ thì là bởi vì, chồng ấy chứ không hề . Vậy nên... nào có tư cách để mắng nhiếc hay phản đối gì ấy kia chứ.

Nhìn biểu cảm của , Hoắc Tử Yên hất cằm rồi lách qua người đi vào trong. Thư Kỳ theo bước chân của ta, trên môi chỉ biết nở nụ đó. Ừ thì... đành chịu thôi. Trước sau gì, ấy cũng sẽ là nữ chủ nhân của nơi này kia mà.

Đóng lại cánh cổng, xoay người lặng lẽ đi vào trong. Vừa mới vào đến phòng khách, đã thấy Hoắc Tử Yên ngồi trên ghế sofa, hai chân vắt chéo đưa mắt .

"Khách đến nhà mà cả một ly nước mời khách cũng không có sao?"

Nghe ta hỏi, Thư Kỳ nhỏ giọng trả lời.

"Cô đợi một lát."

Đi vào trong rót cốc nước, Thư Kỳ tự trấn an bản thân mình. Mọi chuyện đang diễn ra, đều đã từng nghĩ đến, bây giờ chỉ là đang thực hành mà thôi.

"Đừng sợ! Chẳng phải mày đã biết trước sẽ có kết quả này rồi sao? Thư Kỳ... cố lên."

Không vì mình thì cũng phải vì con của mình.

Đặt cốc nước xuống bàn, ngồi xuống trước mặt Hoắc Tử Yên. Hít một hơi thật sâu, lên tiếng hỏi.

"Tự mình tìm tới tận cửa, đã gấp gáp đến mức độ này rồi sao?"

"Ngô Thư Kỳ, có tư cách để hỏi tôi câu đó sao? Là ai đã trăm phương ngàn kế để ép ấy kết hôn, bản thân là người hiểu rõ nhất còn gì. Tôi chỉ là đến đòi lại những thứ thuộc về mình mà thôi."

"Ha... Cũng đúng!"

"Cô biết rõ người Thiếu Phong là tôi, còn cố chấp bám lấy ấy không chịu buông như , không cảm thấy xấu hổ sao?"

"Nói thế nào tôi cũng là vợ hợp pháp của ấy, còn ... cũng chỉ là mang tiếng nhân."

"Cô... Đã đáng thương đến mức độ này rồi mà còn cứng miệng. Ngô Thư Kỳ, để tôi cho thấy, ấy tôi đến thế nào."

Nói rồi, Hoắc Tử Yên liên tục đánh vào mặt mình, ta còn tự bứt tóc vò tai, thậm chí là lấy nước hất vào chính bản thân mình. Thư Kỳ hành của ta, cảm thấy người phụ nữ này chắc là điên rồi.

Trong lúc còn đang ngơ ngác thì Hoắc Tử Yên đã đứng dậy rồi lao về phía . Thư Kỳ theo bản năng mà đứng lên, đưa tay ôm bụng mà tránh né. Cứ nghĩ là ta muốn đánh , mà... Hoắc Tử Yên lại đang quỳ xuống trước mặt .

"Thư Kỳ! Tôi xin lỗi, tôi sai rồi. Cô muốn đánh muốn chửi tôi thế nào cũng , chỉ xin đừng bắt tôi rời khỏi ấy."

"Cô... Hoắc Tử Yên, điên rồi có đúng không hả?"

Thư Kỳ còn đang ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì từ ngoài cửa, bóng người cao lớn vội vã lao đến, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của ta đứng lên.

"Ngô Thư Kỳ, muốn gì hả?"

"Thiếu Phong..."

Cô còn chưa gì thì Hoắc Tử Yên đã vội chen vào.

"Thiếu Phong, đừng xen vào, cứ để ấy đánh em đi. Muốn đánh bao nhiêu cũng , chỉ cần ấy đừng bắt em rời xa rồi."

Vừa , ta vừa khóc lóc đưa tay ôm mặt, ra vẻ đáng thương mà dựa vào lòng . Thư Kỳ lúc này cũng đã hiểu ra mọi chuyện. Hoắc Tử Yên... thật là khiến bái phục.

Hàn Thiếu Phong hạ tầm mắt xuống liền thấy rõ vết hằn đỏ trên gương mặt của Hoắc Tử Yên. Đôi mắt lạnh lùng về phía , lạnh giọng hỏi.

"Ngô Thư Kỳ, có biết mình đang gì không?"

"Em..."

"Thiếu Phong! Anh đừng trách ấy, là em sai, là em sai khi đã chen chân vào giữa hai người."

Thư Kỳ đưa mắt Hoắc Tử Yên , thật sự khâm phục tài năng diễn xuất của ta. Hóa ra... đây mới chính là mục đích mà ta tìm đến đây.

"Ngô Thư Kỳ, còn gì muốn không?"

Hàn Thiếu Phong lạnh lùng hỏi. Cô với đôi mắt đượm buồn mang theo chút tia hy vọng rồi trả lời.

"Nếu em em không hề đánh ấy thì có tin em không?"

"Cô đoán xem."

Không trả lời chính là đáp án rõ ràng nhất. Anh không trả lời, điều đó đồng nghĩa với việc không tin .

Khẽ nở một nụ nhạt, thất vọng rồi hời hợt .

"Vậy thì em không còn gì để nữa."

"Chuyện này tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho đâu."

Hàn Thiếu Phong ôm lấy Hoắc Tử Yên rời đi. Thư Kỳ theo bóng lưng mà trong lòng hoàn toàn đổ nát...

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...