7
“Trong giới ai mà không biết tổng tài sủng ái thực tập sinh này! Ai dám ép ta uống rượu chứ! Rõ ràng là ta tự mình bám vào tôi, tôi đã nhấn mạnh mình có vợ, mà vẫn sấn tới. Không còn cách nào, tôi chỉ có thể đẩy ta ra thôi!”
“Ai ngờ tổng tài xông vào liền đánh tôi, một câu cũng không cho giải thích!”
“Không tin thì kiểm tra đi, phòng bao của khách sạn này có camera giám sát đó!”
Lời vừa dứt, mặt Tô Kiều Kiều trắng bệch, theo bản năng túm lấy tay áo Cố Thời Dạ:
“Đại boss, nghe em giải thích, không phải …”
Nhưng lần này, Cố Thời Dạ lại hất tay ta ra.
Ánh mắt tôi thêm vài phần bất an, khẽ :
“Xin lỗi, vợ à, không cố ý những lời đó… Từ trước đến giờ, chưa từng có quan hệ gì với ấy, em phải tin .”
Nhìn vào ánh mắt thành khẩn ấy, tôi chỉ bình thản mở miệng:
“Chúng ta ly hôn đi.”
Nói xong, tôi xoay người chuẩn bị rời đi, sau lưng vang lên tiếng gấp gáp:
“Tại sao? Bảy năm cảm của chúng ta, em bỏ là bỏ sao? Anh có thể thề với trời, chưa từng gì cả!”
Tôi quay đầu, thẳng vào mắt , khẽ đáp:
“Vậy dám , suốt một năm qua, ngày ngày đêm đêm trò chuyện với ta, chưa từng rung dù chỉ một lần không?”
Anh im lặng thật lâu, không một lời.
Sự im lặng cũng là một câu trả lời.
Tôi hiểu, giữa chúng tôi – đã hoàn toàn kết thúc.
Sau khi tôi rời đi, ngày hôm sau liền gửi thẳng thỏa thuận ly hôn đến. Cố Thời Dạ nhận thì xé nát.
Nhưng rồi lại có bản thứ hai, thứ ba, …
Người vợ mà ta thương nhất dường như thật sự không còn muốn nữa.
Anh không cam lòng, lại bất lực.
Tô Kiều Kiều cách hai ba hôm lại đến tận cửa, khóc lóc cầu xin. Thế đối diện với sụt sùi ngoài cửa, Cố Thời Dạ chỉ thấy phiền chán.
Anh bắt đầu tự hỏi, rốt cuộc tại sao lúc đầu mình lại thích loại người như ?
Khi mới tài trợ cho Tô Kiều Kiều, ta thường xuyên chia sẻ cuộc sống: đi đâu, gì, đọc sách gì.
Cố Thời Dạ chưa từng trả lời, cũng không ngăn cản.
Không biết từ lúc nào, những chuyện thường ngày ấy lại khơi gợi sự tò mò. Anh bắt đầu để ý, để ý xem tại sao hôm nay ta không vui, tại sao bỗng dưng im lặng.
Đến mức, chỉ vì một ngày Tô Kiều Kiều không nhắn tin, không tiếc bay thẳng đến trường đại học của ta.
Cô trẻ sẽ rưng rưng nước mắt khi an ủi:
“Cố tổng, thật chu đáo. Em chưa bao giờ gặp người đàn ông nào dịu dàng như .”
Sẽ ánh mắt long lanh khi chỉ bảo công việc:
“Wow, Cố tổng thật lợi , bao nhiêu người không giải quyết nổi, mà nhẹ nhàng đã xử lý xong! Anh là thần tượng của em mãi mãi!”
Sẽ nghẹn ngào khi che chắn cho ta trong bàn tiệc:
“Anh là người đầu tiên ngoài cha mẹ, chịu đứng ra bảo vệ em.”
Khi đó, Cố Thời Dạ đang ở thời kỳ sự nghiệp – gia đình viên mãn.
Nhưng trở về nhà, đối diện người vợ đã cùng trải qua bao gian khổ, lại thấy một chút nhàm chán.
Thẩm Chiêu Ninh không còn trẻ trung, không còn rực rỡ như xưa, ngay cả những lần bướng bỉnh, nũng nịu dễ thương cũng dần biến mất vì không thích.
Trong lòng , đột nhiên dấy lên một thứ xung ngu ngốc — muốn tự tay hủy hoại cuộc sống hoàn hảo mà mình đang có.
“Bản tính con người vốn dĩ hèn hạ.” — tự an ủi, để xoa dịu cảm giác tội lỗi.
Bạn thấy sao?