Mối Tình Đầu Bị [...] – Chương 2

2

Ngay lúc đó, ngoài phòng vang lên tiếng gấp gáp gập máy tính, Cố Thời Dạ đẩy cửa bước vào, hấp tấp :

“Vợ, công ty đột nhiên có việc gấp, phải đi một chuyến. À, tuần này đều phải tăng ca, em đừng đợi cơm tối nhé.”

Nói xong, vội vàng cầm điện thoại, khoác áo định rời đi.

Tôi bỗng gọi với theo, giọng run run:

“Cố Thời Dạ, tối nay có thể đừng đi tăng ca không…”

Chưa dứt lời, giọng sốt ruột của đã ngắt ngang:

“Thôi nào, sao lớn tuổi rồi còn nũng. Xong việc sẽ về ngay, ngoan.”

Kể từ khi kết hôn, Cố Thời Dạ luôn đặt tôi ở vị trí số một, chỉ cần tôi có chút thay đổi nhỏ, đều nhạy bén nhận ra.

Chỉ cần chịu để tâm kỹ, là có thể thấy rõ khóe mắt tôi ướt đẫm dưới ánh trăng. Nhưng đến khi bước ra ngoài, vẫn không hề tôi thêm một lần.

Ngoài trời sấm chớp ầm vang. Tôi im lặng rất lâu, rồi mở nhóm gia đình đã bỏ quên bấy lâu, gửi một tin nhắn:

【Con muốn về nhà.】

Tin nhắn vừa gửi đi, người thân trong gia tộc lập tức thi nhau hỏi han an ủi.

Cô tôi nhanh nhạy phát hiện ra sự khác thường:

【Ninh Ninh, có phải tên cẩu đàn ông kia bắt nạt con rồi đúng không? Nói cho biết, sẽ thay con trút giận!】

Tôi do dự một lát, rồi gửi đi một dòng:

【Cô, giúp con điều tra một người.】

Rất nhanh, toàn bộ thông tin về Tô Kiều Kiều đã gửi đến.

“Cô ta là sinh viên nghèo ở Bắc Thành Cố Thời Dạ tài trợ, sau khi tốt nghiệp thì vào tập đoàn Cố Thị thực tập.”

“Trong giới đã đồn ầm lên, rằng Tô Kiều Kiều là chim hoàng yến của Cố Thời Dạ. Trên bàn rượu, không ai dám ép ta uống. Bất cứ công ty nào khó dễ ta đều bị Cố Thời Dạ bức đến sản.”

Giọng tôi trong điện thoại đầy căm phẫn, còn tôi thì im lặng không .

Một năm trước, Cố Thời Dạ tháng nào cũng như kim đồng hồ, nhất định phải đi công tác ở Bắc Thành.

Mỗi lần về, đều mang về vài món đồ mà mấy trẻ thích, lúc đó tôi còn tưởng người đàn ông khô khan như rốt cuộc cũng biết lãng mạn.

Giờ nghĩ lại, có lẽ chuyện ngoại đã sớm có dấu hiệu, chỉ là tôi quá tin tưởng .

Tim như bị đè nặng, tôi bỗng muốn biết, rốt cuộc Cố Thời Dạ bị loại phụ nữ nào hấp dẫn.

Tôi đến công ty, vẫn đang họp.

Đẩy cửa phòng việc của , trước mắt là một trẻ ngồi ngay trên ghế tổng giám đốc, đang chăm sắp xếp góc việc.

Rất bình thường, chỉ buộc tóc đuôi ngựa cao, nếu có gì đặc biệt, thì chính là cái khí chất tươi trẻ, tràn đầy sức sống trên người ta.

Chiếc ghế da cao cấp cùng bàn việc bị dán đầy sticker hồng nhạt, đâu đâu cũng thấy thú bông, xen giữa còn có một tấm thiệp viết nguệch ngoạc:

【Đi không lười biếng, tôi đang đấy~】

Cố Thời Dạ là người có ranh giới rõ ràng, thậm chí còn hơi mắc chứng sạch sẽ tinh thần. Lần trước, chỉ vì có nhân viên tự ý chạm vào đồ của mà bị đuổi ngay lập tức.

Vậy mà những sticker này đã ngả vàng, mép bong tróc, rõ ràng đã dán rất lâu.

Sắc mặt tôi trầm xuống. Tô Kiều Kiều thấy tôi, liền đứng bật dậy, ánh mắt thoáng hoảng loạn.

“Bên ngoài mọi người đang nghiêm túc việc, ai cho phép giờ mấy thứ này? Công ty nuôi để ngồi ăn bám à?”

Lời vừa dứt, ngoài cửa đã tụ tập một đám nhân viên hóng chuyện. Mắt Tô Kiều Kiều lập tức đỏ hoe.

“Xin lỗi, phu nhân, em sẽ sửa…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...