1
Cuối tuần đẹp trời, thằng con ngốc kia của tôi không hề báo trước, đã đưa con về nhà.
Mà một lần đưa, đưa luôn hai .
Tôi cau mày ba đứa ngoài cửa:
“Sao, sợ mẹ đơn à, định tập hợp đủ bàn mạt chược hả?”
Trình Trạch chưa kịp gì, buộc tóc đuôi ngựa bên trái đã nhanh miệng lên tiếng trước:
“Cô đừng hiểu lầm ạ, cháu tên là Mục Tình Tình, chỉ là em tốt của Trình Trạch, không phải cậu ấy.”
“Em Giang Nghệ mới là Trình Trạch ạ.”
Cô ta vừa , vừa liếc sang bên phải Trình Trạch.
Tôi theo ánh mắt ấy, kia vừa trắng vừa gầy, khuôn mặt thanh thuần đến mức có thể vắt ra nước khoáng tinh khiết.
“Cháu chào , cháu tên là Giang Nghệ, là Trình Trạch, lần đầu gặp , đây là chút quà nhỏ tặng ạ.”
Vừa , bé dùng hai tay đưa tôi một túi quà nhỏ, tôi liếc sơ qua là một chiếc khăn lụa thông thường, chắc cũng khoảng mấy trăm tệ.
“Cháu biết món quà này không đáng giá, đây là tiền công thêm hai tuần của cháu, hy vọng không chê ạ.”
Giang Nghệ hơi ngượng ngùng cúi đầu, dáng vẻ đáng thương hết mức.
Trong tầm mắt tôi, Mục Tình Tình nhẹ nhàng đảo mắt một vòng.
Nhưng thằng con ngốc nhà tôi rõ ràng xót , nó vươn tay ôm vai Giang Nghệ:
“Nói gì thế, mẹ rất biết lý lẽ, sao có thể chê chứ.”
“Phải không mẹ?”
Tôi không sắc mặt, khẽ mỉm : “Có lòng là tốt rồi, vào hết đây ngồi chuyện đi.”
2
Giang Nghệ thì tôi chưa rõ lắm, cái tên Mục Tình Tình này tôi nghe từ lâu rồi.
Nửa năm trước, không phải chính ta đã hỏng hôn sự giữa Trình Trạch và Tần Tuyết đó sao?
Tần Tuyết là con người lâu năm của tôi, gia thế tương xứng với nhà tôi, hai đứa lại có cảm, quen nhau gần nửa năm đã định đính hôn.
Kết quả, trước ngày đính hôn một tuần, cũng chính là ngày hôm sau sinh nhật Tiểu Tuyết, con bé đột ngột đổi ý, hủy bỏ hôn ước, thái độ kiên quyết dứt khoát, không thương lượng gì hết.
Khi ấy tôi rất băn khoăn, Tiểu Tuyết không phải người bốc đồng vô lý, nhất định đã gặp chuyện gì rồi, mới đưa ra quyết định tuyệt như , tôi âm thầm cho người điều tra.
Kết quả nhận là vào đúng hôm sinh nhật Tiểu Tuyết, có người em của Trình Trạch uống say, nhất định ép nó bỏ lại Tiểu Tuyết còn chưa kịp thổi nến để đến chăm sóc.
Thằng con ngốc không biết điều ấy, thật sự đã đi luôn, còn đi cả đêm không về, để Tiểu Tuyết đợi bên cái bánh sinh nhật nguyên đêm không thổi nến.
Nghe chuyện xong, tôi vừa tức giận vừa khó hiểu.
Là kiểu bè gì, cứ nhất định phải kéo nó đi ngay ngày sinh nhật người ta?
Nếu thật sự có việc gấp, với tính cách hiểu chuyện của Tiểu Tuyết, sao con bé không thông cảm chứ?
Sau này thì rõ rồi, người thân ấy vốn không phải con trai, mà là con .
Cũng chính là tóc đuôi ngựa đang đứng trước mặt tôi, trước mặt tôi và cả hiện tại của Trình Trạch là Giang Nghệ, còn ngang nhiên khoác vai bá cổ với nó, xưng hô em thân thiết: Mục Tình Tình.
Tôi nhấp một ngụm trà, miễn cưỡng che giấu cảm giác gh,ê t,ở,m trong lòng.
Trình Trạch tuy là con ruột tôi, 20 năm trước tôi và bố nó ly hôn, nó theo bố, con An An theo tôi, vài năm gần đây nó mới trở lại bên tôi, nên mẹ con không sâu đậm lắm, lần trước vì chuyện hủy hôn với Tiểu Tuyết tôi đã mắng nó một trận, mối quan hệ vừa mới dịu đi.
Lúc này, tôi chưa muốn vì một Mục Tình Tình mà to chuyện với nó.
Huống hồ, mấy năm quan sát gần đây, tôi nhận ra thằng con ngốc này tính vẫn chưa trưởng thành, đã 25 tuổi rồi mà vẫn còn ở thời kỳ nổi loạn, chuyện gì càng ngăn cấm nó càng thích ngược lại, khác hẳn chị nó chín chắn trưởng thành.
Nên chuyện này, tôi quyết định tạm buông tay một chút, dù sao cái Giang Nghệ kia, rõ ràng cũng chẳng phải đèn cạn dầu.
Tôi vừa uống trà vừa quan sát nãy giờ.
Từ lúc vào cửa thay giày, Giang Nghệ đã cố chậm chạp, đôi bốt tháo ra mất hai phút, đến khi Mục Tình Tình và Trình Trạch ngồi xuống rồi, ta mới vào.
Vào rồi cũng không ngồi cạnh Trình Trạch, để mặc Mục Tình Tình ngồi sát cậu ta, còn bản thân thì ngồi một góc, dáng vẻ nhỏ bé, lẻ loi tội nghiệp.
Rõ ràng bên cạnh Trình Trạch vẫn còn một khoảng trống rất lớn, hoàn toàn có thể sang đó ngồi.
Nhưng không , cứ để Mục Tình Tình và Trình Trạch giỡn náo nhiệt, còn mình cúi đầu yên lặng, như một bức nền tĩnh lặng vô thanh.
Vì trong mắt người ngoài, chính thức bị gh,ẻ lạnh, còn người chỉ là bè lại thân thiết quá mức.
Thật sự là tâm cơ giỏi, chưa một câu đã thắng một ván rồi.
Tôi uống trà, mà không .
Nhân lúc Trình Trạch ra ban công hút thuốc, tôi sai giúp việc gọt chút trái cây cho hai , rồi cũng đi ra phía ban công…
3
Trên ban công, Trình Trạch đang đứng phì phèo hút thuốc.
Tôi nhíu chặt mày lại.
“Tôi đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi, nhanh chóng bỏ thuốc đi cơ mà?”
Vừa thấy tôi, Trình Trạch lập tức giấu thuốc lá ra sau lưng, lấy lòng:
“Mẹ, sao mẹ lại ra đây rồi?
Bỏ thuốc cũng phải từ từ chứ, con bây giờ đã giảm xuống một nửa rồi, không bao lâu nữa nhất định sẽ bỏ hẳn .”
Tôi liếc con trai mình một cái. Đứa nhỏ này sống với ba nó hơn mười mấy năm, bị nhiễm thói quen hút thuốc, uống rượu, đào hoa lăng nhăng, cái gì xấu cũng học đủ cả.
Vừa nghĩ đến đây, tôi liền hơi hối hận. Lúc trước ly hôn, lẽ ra nên kiên quyết đến cùng, mang cả hai đứa con theo bên cạnh mình. Giờ đây, chị nó là Trình An đã tốt nghiệp thạc sĩ từ đại học danh tiếng hàng đầu ở nước ngoài, không cần tôi giúp đỡ, tự mình lập công ty, chưa đến 27 tuổi đã Forbes vinh danh trong bảng Tinh Anh Toàn Cầu.
Còn nó thì sao? Đại học cũng thi không đậu phải nhờ tôi quyên góp một cái thư viện mới miễn cưỡng có cái bằng cử nhân ở nước ngoài. Về nước rồi, cũng không chịu nghe tôi sắp xếp vào công ty con của tập đoàn Trình Thị để thực tập, từ từ quen với nghiệp vụ công ty, trái lại còn chê chức vụ tôi giao thấp quá, mất mặt, đòi tôi đưa cho 50 triệu để tự khởi nghiệp. Kết quả, không chỉ ăn thua lỗ sạch vốn, còn vì thái độ việc tệ mà đắc tội khách hàng lớn của tập đoàn, khiến tôi suýt nữa thì cao huyết áp tái phát.
Nhưng mà giận thì giận, dẫu sao cũng là con trai ruột của mình. Hơn nữa, bao nhiêu năm nay, tôi cũng không bên cạnh chăm sóc dạy dỗ nó, nó không nên thân, cũng một phần trách nhiệm thuộc về tôi.
Thôi thì cứ từ từ , tôi âm thầm thở dài trong lòng.
Tôi nó lần nữa, vào thẳng vấn đề chính:
“Chuyện hai này là thế nào đây? Sao dẫn về nhà lại là hai đứa? Rốt cuộc ai mới là của cậu?”
Nó vội vàng dập tắt thuốc lá: “Mẹ, mẹ đừng giận, Tiểu Nghệ mới là con. Mục Tình Tình chỉ là em tốt thôi.”
Tôi kéo lại áo khoác, lườm nó một cái:
“Tiểu Nghệ à? Quen bao lâu rồi? Cậu vừa chia tay trước chưa đầy một tháng nhỉ?”
Nó ngượng ngùng gãi đầu: “Tiểu Nghệ khác những kia, ấy đơn thuần lắm, thật lòng thích con, không phải tham tiền nhà mình đâu.”
Tôi suýt bật thành tiếng: “Vậy mẹ hỏi cậu, cậu và ấy quen nhau từ lúc nào? Trước hay sau khi chia tay người cũ?”
Trình Trạch cúi đầu, lộ vẻ xấu hổ: “Trước khi chia tay. Nhưng là con chủ theo đuổi ấy. Ban đầu ấy còn không chịu, không muốn tổn thương khác. Mẹ à, Tiểu Nghệ thật sự rất hiền lành.”
Tuy là con ruột tôi, tôi vẫn âm thầm mắng một câu trong lòng:
“Đúng là vừa ngu vừa tồi.”
Miệng thì không muốn tổn thương ai, cuối cùng vẫn chen vào cảm của người khác, kẻ thứ ba.
Tôi chỉ nhẹ, tạm thời không muốn nhiều lời với nó.
“Dẫn về thì thôi đi, sao cả Mục Tình Tình cũng tới?”
“À, ấy tới chơi đúng lúc, thấy con với Tiểu Nghệ chuẩn bị về nhà mình, nhất quyết con trọng sắc khinh , chỉ gọi mà không gọi em. Mẹ bảo, con có thể không cho ấy chút thể diện à?”
Xì.
Vẫn một chiêu trò cũ mèm.
Lấy danh nghĩa em, toàn chuyện thân mật của nhân.
Người ta dẫn đi sinh nhật, ta chen một chân; người ta dẫn về nhà gặp mặt gia đình, ta cũng muốn lộ diện một lần.
“Tiểu Trạch, thật cho mẹ nghe, cậu với Mục Tình Tình, thật sự chỉ là em thôi à? Không có suy nghĩ nào khác?”
Trình Trạch ho khan, ngượng ngùng: “Ban đầu con cũng có thích ấy thật, ấy bảo chỉ xem con là em, sau này cũng chẳng có gì nữa. Bây giờ tụi con chỉ là em thôi mà.”
Ha!
Chỉ coi mày là em mà hết lần này đến lần khác đám cảm của mày?
Tôi – Trình Tố Thanh – cả đời thông minh, thế nào lại sinh ra thằng con như ?!
Tôi day nhẹ chân mày: “Thôi, cậu lớn rồi, chuyện của mình tự xử lý đi, đừng tôi mệt nữa.”
Nó gật đầu: “Mẹ yên tâm.”
Tôi nó một lát: “À đúng rồi, chị cậu ngày kia về nước, nhớ tối về nhà ăn cơm đấy.”
Nó sáng mắt, gật đầu lia lịa: “Cũng lâu lắm rồi không gặp chị, nhớ ghê luôn ấy.”
Tôi nhẹ: “Ừ, lần trước gặp nhau hai đứa còn bé tí, chớp mắt một cái đều trưởng thành hết rồi.”
“Được rồi, đừng đứng đây nữa, ra ngoài đi, trong phòng khách còn hai người cậu dẫn tới kia kìa.”
“Dạ vâng.”
Bạn thấy sao?