Mối Quan Hệ Rắc [...] – Chương 5

“Phí năm triệu, tôi cầu giữ vệ sinh cho con, tốt bữa ăn phụ, giặt giũ sạch sẽ, dọn dẹp nhà cửa.

Không thì trừ tiền.”

Tôi bảo bà ta mở tin nhắn:

“Trả lời ‘Đồng ý’, tôi sẽ giao con cho bà.”

“Đồng ý, đồng ý, thế chưa? Cả ngày chuyện vặt! Đưa con đây để tao bế!”

Tôi nghĩ dù sao cũng là bà nội của con, có thể ghét tôi, với cháu chắc cũng không đến nỗi nào.

Vậy mà giữa mùa hè bốn mươi độ, bà ta lại bế con ra ngoài, thật sự khiến người ta không thể hiểu nổi.

8

“Nếu bà quên rồi, thì mở điện thoại ra xem lại đi, hôm đó bà đã đồng ý bản hợp đồng gì.”

Tôi mở điện thoại, kéo tin nhắn đến đoạn hôm đó.

“Làm bảo mẫu thì phải có ý thức của bảo mẫu, đừng mơ trèo lên đầu chủ nhà mà ngồi.

Hôm nay mặt An An đỏ bừng, suýt nữa bị cảm nắng. Trừ 500 tiền lương, nhớ cho kỹ, sau này đừng bế con tôi ra ngoài lúc trời nắng to.”

Nghe tôi , mẹ chồng lại gào lên:

“Lâm Diệp, đồ vô lương tâm! Tôi cực khổ trông cháu như , mà còn nỡ lòng trừ tiền tôi.

Cô học cao hiểu rộng là để hành hạ người già thế à?

Tôi mặc kệ, con trai tôi không trông nữa!”

Bà ta tưởng tôi đang bận công việc, bận lo bệnh viện, không ai khác chăm con, nên chỉ có thể nhờ bà ta.

Nhưng có tiền, thì người chăm trẻ không phải dễ như trở bàn tay sao?

“Được thôi, bà khỏi cần lo nữa. Thu dọn đồ đạc về quê đi, tôi tự tìm người trông con.”

Bà ta tức tối ngồi phịch xuống sofa:

“Đây là nhà con trai tôi, tôi muốn ở bao lâu thì ở, tôi không đi đâu cả!”

Tôi lạnh lùng xả một tràng:

“Chưa từng nghe ai giúp việc mà không gì vẫn đòi ăn ở nhà chủ.

Bà chăm con không xong, còn để nó ra ngoài lúc bốn mươi độ nắng, giờ tôi chính thức sa thải bà — mời ra khỏi nhà.”

“Ra ngoài tắm nắng thì sao? Phơi nắng giúp hấp thu vitamin D, có lợi cho phát triển thể chất.

Ai như , yếu ớt như hoa trong nhà kính, nắng không dám phơi, gió không dám hứng.”

Nhà tôi hướng Tây, nắng chiều gay gắt nhất.

Tôi giật mạnh rèm cửa, mở toang cửa sổ, kéo bà ta ra ngoài ban công.

Sau đó tôi đóng sầm cửa lại, khóa chốt.

Chỉ một lát, bà ta đã nóng đến mồ hôi đầm đìa.

Phương Tri Hạo hốt hoảng chạy tới định mở cửa, tôi giữ chặt chốt khóa, ngay lập tức tung một cú đá vào hạ bộ ta.

Anh ta gập người, ôm lấy chỗ đau, lùi lại mấy bước.

“Ngay cả con mình còn không bảo vệ , thế mà cũng gọi là đàn ông sao?”

Anh ngồi xuống sofa, nghiến răng:

“Em mở cửa cho mẹ vào ngay! Trời nắng như thiêu, em muốn bà bị cảm nắng hả?”

“Tự bà ta đấy thôi — phải phơi nắng, không hoa trong nhà kính.

Mới thế này mà đã không chịu nổi, thế con tôi chịu nổi chắc?”

Ngoài ban công, mẹ chồng tôi đang không ngừng đập cửa và cửa sổ.

Chỉ mới một lúc mà áo bà ta đã ướt đẫm mồ hôi.

Cửa kính hai lớp cách âm khá tốt, lúc này tôi chỉ thấy miệng bà ta mấp máy, hoàn toàn không nghe rõ.

Bà ta bắt đầu trừng mắt, rồi bước ra mép ban công.

Chỉ tay vào mình, rồi chỉ xuống phía dưới — rõ ràng đang đe dọa, nếu tôi không mở cửa thì bà ta sẽ nhảy.

Phương Tri Hạo vừa hồi sức, lập tức đẩy tôi ra, mở khóa cửa.

Anh ta lao ra ôm lấy mẹ mình, vừa ôm vừa dỗ dành.

“Mẹ à, vợ con đúng là chẳng có lòng dạ gì cả, cưới phải con dâu thế này, mẹ chịu khổ rồi.”

Tôi không buồn tranh cãi thêm.

Mấy ngày qua đã mệt mỏi đến cực độ, giờ tôi chỉ thấy kiệt sức.

Tạm thời cho họ một bài học cảnh cáo, rồi tính bước tiếp theo sau.

Dù sao thì… chồng này, tôi cũng không định giữ nữa.

Ngủ một giấc đã, sáng mai mở camera phòng khách ra xem lại cũng chưa muộn.

9

Ngày đầu tiên tôi vào viện chăm mẹ, mẹ chồng và chồng tôi đã nằm ườn trên ghế sofa.

“Mẹ, giờ kiếm việc khó quá, mẹ đưa tạm con ít tiền lương ba chuyển cho mẹ không? Con gấp lắm rồi.”

Mẹ chồng tôi gạt phắt:

“Tìm tao gì? Giờ mày có gia đình rồi, đi mà xin vợ mày.”

“Nhưng con với Lâm Diệp xài tiền phân minh, mỗi người lo một phần. Cô ấy đâu đời nào cho con tiền riêng.”

Chương 6 tiếp :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...