Mối Quan Hệ Kỳ [...] – Chương 5

Anh rút bản hợp đồng ra, ngay trước mặt tôi, xé thành từng mảnh, ném vào thùng rác.

“Chúc mừng em. Em tự do rồi.”

Tôi cúi đầu, đặt cốc nước trước mặt : “Uống chút nước trước đã.”

Nhưng không nhận, chỉ bình tĩnh tiếp: “Có một điều khoản bất ngờ — trong hợp đồng không có ghi.”

Tôi hơi sững người.

Anh cúi đầu nhấp một ngụm trà, giọng vẫn thong thả: “Cha mẹ em tìm đến . Đưa ra hai lựa chọn.” “Một là bỏ tiền bịt miệng, hai là giao em ra.”

“Em đoán xem, chọn cái nào?”

Tôi há miệng, chẳng thể nên lời.

“Cái mớ hỗn độn nhà em, đã xử lý giúp rồi.” “Họ sẽ không quấy rầy em nữa.”

“Chuyện này, vốn dĩ không nằm trong thỏa thuận giữa chúng ta.” “Anh cũng không có nghĩa vụ phải giúp em.”

“Hứa Du Giai, đã nhượng bộ nhiều như …” “Ít ra em cũng phải cho chút lợi lộc gì chứ?”

Tôi ngẩng đầu, vào mắt .

Ánh mắt Thẩm Tuần vẫn như thường ngày — lười nhác, mơ màng — hôm nay lại nghiêm túc đến lạ.

“Anh không muốn… vừa mất người, vừa mất của.”

Lúc này tôi mới thật sự hiểu ý nãy giờ quanh co suốt — Thì ra, đang đợi tôi.

Tôi bật , giọng nhẹ tênh: “Vậy rốt cuộc muốn gì? Muốn tiền à?”

Thẩm Tuần gần như nổi đóa: “Anh vừa rồi còn gì!”

“Ba năm qua bên em mà không có danh phận, giờ muốn một danh phận!”

Nhìn vẻ mặt giận dữ của , tôi mới thật sự cảm nhận — người đứng trước mặt mình, đúng là Thẩm Tuần.

“Danh phận gì? Danh phận… trai cũ sao?”

Anh im lặng, mím môi thật lâu, rồi nhẹ giọng: “Anh còn tốt hơn ông chủ nhà kia nhiều.”

“Ít nhất… giàu hơn, trẻ hơn, đẹp trai hơn.”

“Ba năm bên nhau, cả trong lẫn ngoài đều hiểu nhau, mức độ hợp nhau cũng không tệ…”

“Anh hiểu rõ sở thích, khẩu vị của em.” “Em không cần phải mất công quen lại với người khác…”

Nói đến cuối câu, gần như không thể tiếp tục.

Thẩm Tuần khẽ liếm đôi môi khô khốc, giọng hơi khàn: “Du Giai, suốt ba năm qua chưa từng xem em như kiểu… người đó.”

Dường như sợ tôi không tin, lại nhẹ giọng bổ sung: “Chỉ là… không biết cách một người.”

Nói xong, cả căn phòng chìm vào im lặng.

Gió nhẹ lùa qua rèm cửa khẽ lay .

Tôi cúi mắt về phía — Thẩm Tuần đang ngồi lặng lẽ trên sofa, ngón tay vẫn còn băng gạc.

Hôm qua bị đứt tay khi đang cắt đồ ăn, đến tìm tôi đổi vật dụng.

Tôi đưa cho vài miếng băng cá nhân. Còn … tặng tôi một chiếc vòng tay ngọc trai.

Tôi bỗng hỏi: “Chiếc vòng đó… mua từ bao giờ?”

Thẩm Tuần khựng lại, rồi lập tức hiểu tôi đang nhắc đến món quà hôm qua.

“Anh không nhớ rõ.” Anh né ánh mắt: “Có lẽ là lúc sinh nhật em mua, rồi để quên luôn.”

Tôi lại hỏi: “Vậy tại sao lúc đó không tặng cho em?”

Anh nhún vai, giọng đầy thờ ơ: “Làm kém quá. Chưa từng thấy chuỗi ngọc nào mà lỗi nhiều đến thế, không muốn tặng.”

Tôi im lặng vài giây, rồi đưa tay ra trước mặt .

Anh ngạc nhiên, ngước lên tôi.

“Đeo giúp em đi.”

Tôi rất nghiêm túc:“Chiếc vòng tay đó, đeo giúp em.”

Thẩm Tuần không hiểu vì sao, vẫn theo.

Khi đang đeo, vẫn không nhịn cằn nhằn:“Hồi đó định trả hàng cơ. Mấy cái lỗ ngọc toàn lỗi, mà em lại thích…”

Tôi giơ tay phải lên, ngắm chiếc vòng dưới ánh đèn.

Chỗ trống trong lòng bấy lâu nay, hình như… lấp đầy một chút.

“Thẩm Tuần,” — Tôi đột ngột lên tiếng — “bất ngờ thấy gu thẩm mỹ của cũng đâu đến nỗi tệ.”

“Còn về chuyện lúc nãy…”

Tôi cúi đầu, khẽ mỉm . Cũng là lúc lời tạm biệt với cái tôi cứng đầu, vụng về trong quá khứ. Thẳng thắn đối diện với cảm mà mình từng né tránh.

“Vậy thì… thử xem sao.”

【Ngoại truyện】

Sau vài vòng rượu, mọi người kết thúc buổi ăn uống và rủ nhau đi hát karaoke.

Thẩm Tuần liếc điện thoại. Đã đến giờ mà Hứa Du Giai thường đi ngủ.

Anh vừa định đứng dậy, liền bị Giang Dịch giữ lại: “Cậu chủ Thẩm, hôm nay cậu chưa uống giọt nào luôn đấy nhé.”

Tất nhiên rồi. Thẩm Tuần thầm nghĩ.

Chẳng lẽ phải với cậu ta rằng, Hứa Du Giai không quen ngồi xe do người khác lái,chỉ quen ngồi xe do tự cầm lái, nên không thể uống rượu?

“Nhìn mấy bên kia kìa, ngay cả Hứa Du Giai còn uống nhiều hơn cậu đấy.”

Nghe đến cái tên ấy,

Thẩm Tuần theo phản xạ lập tức ngẩng đầu sang.

Quả nhiên, thấy Du Giai đang cúi đầu chuyện với bên cạnh, khuôn mặt đỏ ửng như quả đào chín, đôi mắt long lanh ánh nước.

Lúc cúi đầu, để lộ chiếc cổ trắng ngần dưới ánh đèn…

Làn da mềm mịn nơi cổ áo cũng ửng hồng theo men rượu.

Lần đầu tiên Thẩm Tuần gặp lại Hứa Du Giai cũng là trong một bữa tiệc rượu.

Khi ấy, đang bị mấy ông già ép uống. Anh thấy là học cũ nên đứng ra giải vây giúp.

Cũng không rõ là từ khi nào bắt đầu có cảm với Hứa Du Giai.

Có lẽ là do giọng dịu dàng nhẹ nhàng của . Cũng có thể là vì sự bình thản, điềm đạm trong cuộc sống hằng ngày.

Tình , đôi khi không bắt đầu bằng những khoảnh khắc rầm rộ. Mà chỉ là trong những ngày tháng bình dị, đột nhiên có ai đó khiến mình mong chờ.

Chỉ trong một khoảnh khắc,khuôn mặt hiện lên trong đầu .

Anh thậm chí đã từng hối hận — tại sao hồi cấp ba không cố gắng tiếp cận nhiều hơn một chút.

Lúc đến tìm , muốn ký hợp đồng dự án với nhà họ Thẩm, lẽ ra có thể hoàn toàn công tư phân minh.

Nhưng khi nhận ra thì, trên tay đã có một bản hợp đồng “đặc biệt” khác.

Một hành cực kỳ ti tiện.

Anh nghĩ.

Không ngờ mình lại dùng cái chiêu rẻ tiền đó để trói buộc một người bên cạnh.

Tình cảm là thứ dễ thay đổi. Chỉ có giao dịch tiền bạc mới đủ bền lâu.

Anh không phải thánh nhân. Anh chỉ là… muốn giữ lấy người mình thích bằng cách ích kỷ nhất.

Mấy năm qua thản nhiên tận hưởng cái danh “ trai của Hứa Du Giai”.

Chỉ là… không thể công khai. Không thể thừa nhận.

Còn lại, chẳng có gì không tốt.

Thẩm Tuần khẽ liếm môi, cảm thấy khó chịu vì cả tối chưa ăn gì — thật sự đói rồi.

Giang Dịch vẫn lải nhải bên tai:“Hôm nay tớ thật sự không nhận ra Hứa Du Giai, thật là tớ suýt quên hồi cấp ba lớp mình có người như luôn.”

Anh ta huých nhẹ vào tay Thẩm Tuần, thì thầm :

“Tớ nghe Hứa Du Giai chưa kết hôn, cũng không có ai cả.”

Thẩm Tuần nhướng mày: “Thì sao? Liên quan gì đến cậu?”

Hứa Du Giai không muốn công khai quan hệ với . Mà cũng không thể tự tiện phơi bày.

Dù có nhẫn nhịn đến mức nào…

Giang Dịch uống say, chẳng hiểu ẩn ý, lè nhè hỏi: “Cậu xem, nếu giờ tớ theo đuổi ấy thì sao nhỉ?”

Thẩm Tuần cau mày, chưa cần nghĩ đã buột miệng: “Không .”

“Không ?” — Giang Dịch nửa nửa thật — “Anh à, dựa vào đâu mà không ?” “Cậu có quan hệ gì với Hứa Du Giai đâu?”

Anh thật sự muốn gào vào tai Giang Dịch cả nghìn lần: “Tôi là trai của ấy!”

Nhưng không thể.

Nếu chưa Hứa Du Giai cho phép, không thể.

Phương Mộc bước tới, mỉm ngọt ngào, muốn mượn xe để về nhà.

Thẩm Tuần không cần suy nghĩ: “Không tiện đường, xin lỗi.”

Gương mặt hơi cứng lại, có chút lúng túng.

Thẩm Tuần lại bình tĩnh gọi lại: “À đúng rồi. Ban đầu tôi không định đòi lại tiền, giờ thì đổi ý rồi.”

“Cái đồng hồ nhờ tôi mua ấy, tiền vẫn chưa trả. Ngày mai nhớ chuyển khoản.”

Anh nhẹ, giọng thản nhiên như chẳng có gì to tát: “Không thì sau này tôi kiểm tra tài khoản, tôi biết giải thích sao bây giờ?”

“Không muốn để ấy hiểu lầm.”

Anh luôn nghĩ mình là người tàn nhẫn.Không ngờ Hứa Du Giai cũng chẳng kém phần.

“Nhắn cho ấy, hỏi đi du lịch ở đâu.”

Lúc câu đó, Thẩm Tuần biết rõ sắc mặt mình lúc này âm trầm đáng sợ.

Ngay cả Giang Dịch đứng bên cạnh cũng có phần bị dọa sợ: “Cậu với ấy… rốt cuộc là quan hệ gì ?”

“Bảo cậu hỏi thì cứ hỏi đi.”Thẩm Tuần lạnh giọng. “Cô ấy là tôi.”

Hứa Du Giai đã chặn toàn bộ liên lạc với . Rõ ràng là sợ tìm đến tận nơi.

Cảnh giác cũng quá mạnh. Ngay cả địa chỉ báo cho Giang Dịch cũng chỉ mơ hồ.

Anh liếc qua dòng tin nhắn địa chỉ, móc điện thoại ra đặt vé máy bay luôn.

Chỉ còn Giang Dịch vẫn đứng đó, ngơ ngác: “Sao cơ? Hai người từ khi nào nhau ?”

“Yêu đương mà cũng phải báo cáo với cậu à?” Thẩm Tuần vừa vừa mở điện thoại:“Cho tôi mượn tài khoản WeChat vài hôm.”

Ai ngờ khi về nhà lại gặp phải “khách không mời”.

Vốn đã đầy một bụng lửa, thấy “người thân trên danh nghĩa” của Du Giai — càng giận dữ.

Không đánh cho gãy chân là đã nể lắm rồi.

Chờ đến khi đối phương khóc lóc van xin xin lỗi, mới bảo người tống họ ra khỏi cửa.

Thẩm Tuần chẳng biết nhiều về gia đình của Hứa Du Giai. Cô không , cũng không hỏi.

Nhưng sau vụ hôm nay, trong lòng lại càng thấy áy náy với .

, nghĩ đến chuyện mình vừa giúp giải quyết một phiền toái lớn như … Nếu hỏi nên cảm ơn thế nào, liệu có thể bảo … ở lại không?

Anh lại thấy bản thân thật đáng .

Bị người ta “bỏ chạy”, mà còn nghĩ cách giúp người ta tiết kiệm chi phí.

Phải thật, thị trấn bên hồ này phong cảnh quá đẹp, ở mười ngày nửa tháng cũng thấy lòng nhẹ tênh.

Thẩm Tuần vừa thở dài khen Du Giai đúng là biết chọn chỗ, vừa hận không thể lập tức túm về, ném lên giường dạy dỗ một trận cho nhớ đời.

Đêm khuya, lặng lẽ chuyển đến căn homestay sát vách.

Chỉ chờ đến lúc thích hợp, rõ mọi chuyện với Hứa Du Giai.

Chỉ cách nhau một bức tường,

Ngồi trong phòng khách cũng có thể nghe tiếng bước chân của .

Ban đêm nằm ngủ, bên cạnh trống trải lạnh lẽo. Nhưng chỉ cần nghĩ đang ở ngay bên cạnh,Anh lại cảm thấy mình có thể chịu bóng tối.

Không thể để lộ rằng đang sống sát bên.

“Cậu thay đổi nhiều thật, bây giờ xinh quá chừng.”

Hình thức giao tiếp duy nhất giữa và Hứa Du Giai chỉ là những tấm thiệp viết tay.

Để giấu nét chữ, phải cố viết nguệch ngoạc, lệch lạc.

Hứa Du Giai hình như không để tâm, còn gửi lại cho ít trái cây.

Không có bên cạnh, vẫn sống rất ổn.

Ngược lại, tâm trạng dường như còn vui vẻ hơn.

Mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng ngân nga hát bên phòng bên cạnh.

Trong lòng thoáng chút hụt hẫng.

Chết tiệt, đúng là vô tâm vô phế.

Nhưng cũng chẳng sao.

Thẩm Tuần tự an ủi bản thân: Mình còn phải lo việc công ty nữa mà.

Lúc cắt đồ ăn cũng giả vờ như không quan tâm,Nhưng chỉ cần nghe thấy giọng bên kia là lại mất tập trung.

Cho đến khi dao cắt trúng tay, đau nhói.

Anh chỉ cắn răng chấp nhận: Thôi . Đời này xem như gục vì Hứa Du Giai rồi.

Anh từng nghĩ, sau khi hợp đồng ba năm kết thúc,bản thân có thể dựa vào vài ký ức vụn vặt mà sống mãi.

Nhưng con người vốn dĩ là loài tham lam.

Chỉ cần đã từng sở hữu — dù chỉ là trong chốc lát,thì càng không thể chấp nhận việc buông tay.

Cuộc đời cho bao mùa đông băng giá.

Nhưng chỉ có Hứa Du Giai, là mùa xuân duy nhất mà có.

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...