Mối Quan Hệ Kỳ [...] – Chương 3

6.

Trước khi rời đi,Tôi đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.

Bản hợp đồng đến hạn đặt ngay ở lối vào căn nhà.

Thẩm Tuần chỉ cần về là sẽ thấy ngay.

Toàn bộ liên lạc với , tôi đều xóa sạch và chặn toàn bộ.

Mọi dấu vết tôi từng sống trong ngôi nhà này — cũng tôi xóa sạch, không để lại chút gì.

Người ta vẫn hay , một “chim hoàng yến” đạt chuẩn, khi đến lúc nên rút lui thì không vướng bận lưu luyến gì cả.

Không phải tôi thanh cao đến mức không muốn xen vào chuyện cảm giữa và Phương Mộc.

Mà là vai trò của tôi — vốn dĩ từ đầu đã chỉ là một mối quan hệ “có qua có lại”, không hơn không kém.

Gia đình như ma cà rồng của tôi, cho dù có tìm Thẩm Tuần, cũng chẳng gì.

Với tính khí của ấy, không đập gãy chân bọn họ là may lắm rồi.

Vừa đặt chân xuống sân bay, tôi đã nhận tin nhắn của Kiều Nhiễm.

【Chị em ơi cậu đang ở đâu thế!】

【Gọi lại cho mình ngay đi! Có người tìm cậu đến phát điên rồi!】

Tôi hiểu ngay — người duy nhất biết số điện thoại của Kiều Nhiễm, chỉ có mẹ tôi.

Chắc là không liên lạc với tôi, đang sốt ruột vì chưa đòi tiền sinh hoạt đây mà.

Tôi gọi lại cho Kiều Nhiễm, giọng áy náy:

“Xin lỗi Nhiễm Nhiễm, chuyện này mình chưa kịp với cậu…”

“Mình không ngờ bà ấy còn gọi phiền cậu.”

“Lần này mình rời đi, không với ai cả, cũng là để tránh bà ấy.”

“Nếu bà ấy còn liên lạc nữa, cậu cứ chặn luôn giúp mình.”

Kiều Nhiễm không quen mẹ tôi.

Chỉ là năm đó, tôi nhờ giúp liên hệ với trưởng khoa bệnh viện vì bệnh của em trai,

nên mới có lưu lại số điện thoại.

Không ngờ, sau từng ấy năm, mẹ tôi vẫn còn nhớ số.

Kiều Nhiễm ở đầu dây bên kia không ngừng than vãn:

“Mình cũng muốn chặn luôn đây, ông ấy cứ như phát điên !”

“Hai người quen nhau kiểu gì ?”

“Mình tưởng sau khi tốt nghiệp là không còn liên lạc nữa rồi chứ.”

Tôi khựng lại: “Hả?”

Tốt nghiệp?

Kiều Nhiễm nghi hoặc:“Cậu tưởng mình ai? Tất nhiên là Thẩm Tuần rồi!”

“Giọng ta nghe còn run run, đã còn gọi điện cho cả đám học nữa cơ!”

Tôi mấp máy môi, không thể thốt ra một lời.

Kiều Nhiễm nhận ra sự im lặng khác thường của tôi, lập tức gặng hỏi:

“Nói thật nhanh lên đi!”

“Giọng điệu Thẩm Tuần hôm nay không giống đi tìm học cũ chút nào đâu!”

“Cậu… cậu nợ ta tiền à?”

“Nợ bao nhiêu? Mình đi mấy năm cũng tích chút ít, có thể giúp một phần!”

Tôi: “……”

Chuyện “chim hoàng yến” của Thẩm Tuần thật sự không thể ra .

Tôi lấp liếm, bảo đó là chuyện công việc.

May mà ngành tôi đang có chút liên quan tới công ty của Thẩm Tuần, Kiều Nhiễm mới yên tâm phần nào:

“Làm mình sợ chết khiếp! Giọng Thẩm Tuần hôm nay như thể sắp báo cảnh sát luôn ấy!”

“Cậu đáp máy bay xong nhớ báo lại cho ta một tiếng đi, dù gì cũng là học cũ, đừng để mọi chuyện căng quá.”

Tất cả mọi người đều cho rằng tôi với Thẩm Tuần không thể có liên hệ gì.

Dù sao, hồi cấp ba tôi chỉ là một nhân vật “tàng hình” trong lớp.

Còn Thẩm Tuần là cậu ấm hào nhoáng, nổi tiếng khắp trường.

Không ai là không biết đến tên ấy.

Suốt ba năm, số câu chúng tôi với nhau còn chưa đến mười câu.

Ai mà ngờ , lần gặp lại sau này, thân phận lại trở nên như thế.

Trước khi cúp máy, tôi lại dặn dò Kiều Nhiễm: “Nếu sau này Thẩm Tuần hỏi mình đi đâu, cậu cứ không biết gì nhé.”

Cô ấy lập tức cam đoan chắc nịch: “Yên tâm đi! Chúng ta là chị em mà, tất nhiên mình sẽ đứng về phía cậu!”

“Nhưng mà…”

Cô ấy lại hời hợt buông một câu như chẳng có gì to tát: “Dạo này chắc Thẩm Tuần không còn tâm trí tìm cậu đâu.”

Kiều Nhiễm hạ giọng, ghé tai tôi thì thầm tám chuyện: “Nghe nhà ta sắp sản rồi.”

7.

Tôi sững người.

Gần như theo phản xạ, tôi bật hỏi: “Vậy Thẩm Tuần tính sao?”

“Còn tính sao nữa, thì sống như người bình thường thôi chứ sao.”

“Anh ta mà bán hết nhà cửa, xe cộ với mấy cái trái phiếu nọ kia thì vẫn sống ngon hơn tụi mình đầy.”

“Chỉ là sau này sẽ vất vả hơn thôi.”

Tôi im lặng một lúc, gượng, giọng hơi chùng xuống: “Cậu cũng đúng…”

Kiều Nhiễm không nhận ra sự khác thường trong giọng tôi, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt:

“Nhưng nếu thật sự sản rồi thì chắc Phương Mộc cũng không cưới ta đâu.”

“Người theo đuổi Phương Mộc thì thiếu gì, bây giờ chắc ấy chẳng thèm Thẩm Tuần nữa ấy chứ.”

“Thế là mình khỏi phải mừng cưới rồi, tiết kiệm một khoản luôn!”

Cúp máy xong, tôi muốn gọi cho Thẩm Tuần, hỏi rốt cuộc có chuyện gì.

Nhưng rồi lại thôi.

Giờ đang quay cuồng vì chuyện công ty, tôi cũng không nên thêm phiền.

Mở WeChat ra, quả nhiên thấy mấy học cấp ba nhắn tin, Thẩm Tuần đang tìm tôi.

Cả Giang Dịch – người mới kết với tôi cách đây vài ngày – cũng gửi liền mấy tin nhắn.

【Du Giai? Thẩm Tuần đang tìm cậu đó.】 【Hai người chưa add WeChat lại à?】

Với người không thân, tôi luôn giữ thái độ lịch sự, khách sáo.

Tôi nhắn lại: 【Tớ vừa đáp máy bay. Tí nữa sẽ liên hệ với ấy, cảm ơn cậu nhé.】

Một lúc sau, Giang Dịch lại nhắn tiếp.

Vẫn cái kiểu vô tư quen thuộc, chuyện như thân từ kiếp trước:

【Cậu đi đâu ?】

Từ hồi học cấp ba, ta đã kiểu người hòa đồng, suốt ngày xưng huynh gọi đệ với cả trường.

Còn tôi thì đúng chuẩn kiểu “introvert” — gặp thể loại xã giao quá mức như này chỉ muốn né.

Tôi qua loa đáp: 【Đi du lịch giải tỏa chút thôi】

Biểu tượng “đang nhập…” nhấp nháy suốt, một lúc sau ta lại nhắn tiếp:

【Đi đâu du lịch ? Tớ vừa hay nghỉ phép năm đó.】

【Thấy ảnh trong story của cậu đẹp phết!】

Còn đính kèm một sticker mặt dễ thương.

Tôi màn hình mà nhíu mày nhẹ.

Không muốn để lộ vị trí, tôi dứt khoát quẳng điện thoại sang một bên, vờ như chưa thấy gì, rồi vào phòng tắm chuẩn bị đi ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy.

Mở điện thoại ra, WeChat trống trơn.

Ngoài vài đường link video Kiều Nhiễm gửi, khung chat với Giang Dịch không còn tin nhắn mới.

Xem ra hôm qua ta chỉ tiện miệng hỏi thôi.

Cảm giác áy náy vì không trả lời tin nhắn cuối cùng cũng tan biến.

Tôi đẩy cửa sổ, đứng trên ban công xuống khung cảnh dưới phố.

Một thị trấn Giang Nam nhỏ, mờ ảo trong sương mưa.

Nói là đi du lịch, thực ra là “du cư”.

Tôi định ở đây khoảng ba tháng.

May mà tính chất công việc cho phép tôi việc từ xa.

Xử lý xong mấy dự án đang dang dở, tôi đã suy nghĩ rất lâu.

Cuối cùng vẫn âm thầm dò hỏi đồng nghiệp một chút về hình nhà họ Thẩm.

Dù sao thì… Lần gặp lại giữa tôi và Thẩm Tuần, vốn dĩ cũng bắt đầu từ công việc.

Nói cho đúng thì, cũng không hẳn là tôi lừa Kiều Nhiễm.

Nhà họ Thẩm đúng là khách hàng lớn của công ty tôi, nếu họ thật sự gặp rắc rối, người bị ảnh hưởng đầu tiên chắc chắn là chúng tôi.

Thế đồng nghiệp chỉ lắc đầu, không nghe thấy tin đồn gì cả. Chỉ bảo gần đây phía bên kia bận đến mức chẳng thấy mặt ông chủ đâu, hợp đồng thì chất đống mấy chục bản vẫn đang bị kẹt ở khâu phê duyệt.

Tôi nghe cũng nhẹ lòng hẳn.

Không có tin gì — chính là tin tốt nhất.

Thẩm Tuần từng giúp tôi, tôi không hận . Cũng chẳng mong rơi vào cảnh khốn cùng.

Đúng lúc đó, Giang Dịch lại gửi tin nhắn WeChat đến.

【Du Giai, hôm qua cậu vẫn chưa giới thiệu cho tớ địa điểm du lịch đó nha.】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...