4.
Quan hệ giữa tôi và Thẩm Tuần, thật sự rất khó gọi tên.
Chỉ là sau khi tốt nghiệp đại học, vô gặp lại nhau trong một buổi tiệc, Anh nể học cũ, giúp tôi thoát khỏi một huống khó xử.
Thẩm Tuần từng là khách hàng lớn của công ty tôi. Anh biết tôi cần tiền — rất nhiều tiền.
Anh thích sự ngoan ngoãn và yên lặng của tôi, Giống như một con chim nhỏ nuôi dưỡng.
Mối quan hệ này đã kéo dài ba năm.
Chúng tôi không phải người . Chỉ là mỗi người có nhu cầu, tìm đến nhau.
Vì thế, khi ở trước mặt người quen, vẫn giữ thể diện cho tôi. Còn tôi cũng im lặng, cố không để bị bàn tán.
Chỉ là tối hôm đó, không biết Thẩm Tuần nổi điên cái gì.
Như phát cuồng.
Tóc tôi rối bời, không còn hơi sức chuyện, Chỉ còn lại những tiếng nức nghẹn khe khẽ.
Thế mà vẫn không chịu buông tha, Chỉ lặp đi lặp lại bằng giọng khàn khàn:
“Hứa Du Giai, không đủ tư cách công khai à?” “Trước mặt , bọn họ xin WeChat của em, sao em không từ chối?” “Em coi là gì chứ?!”
…
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trời đã trưa.
Tôi xoa xoa eo và bụng dưới đang mỏi nhừ, chật vật ngồi dậy. Phát hiện trong nhà chẳng có ai.
Sáng sớm tinh mơ, Thẩm Tuần mới chợp mắt. Chỉ ngủ vài tiếng là đã đến công ty.
Tôi thật sự không hiểu rốt cuộc tối qua nổi giận vì chuyện gì.
Chỉ có thể tạm cho rằng — đó là sự chiếm hữu vô lý của .
Bề ngoài, Thẩm Tuần lúc nào cũng mang vẻ ăn chơi, lười nhác.
Nhưng tất cả việc lớn nhỏ trong tập đoàn, ba đều giao cho xử lý.
Gần đây công ty sóng gió, cổ đông cấp cao tranh quyền, không khí căng như dây đàn.
Thẩm Tuần phải lo cân bằng giữa các bên, nhức đầu vô cùng. Mỗi ngày về đến nhà đều ngồi ở sofa, Xoa ấn đường, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của , tôi chưa từng hỏi han gì nhiều.
Chỉ lặng lẽ rót trà nóng cho , rồi giúp xoa bóp vai và cổ.
Thẩm Tuần đều đặn chuyển tiền vào thẻ của tôi mỗi tháng.
Đó cũng là điều duy nhất tôi quan tâm.
Điện thoại rung lên, tôi liếc màn hình rồi tắt máy.
Đối phương không bỏ cuộc, gọi lại lần nữa.
Tôi cau mày, cuối cùng vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Có chuyện gì ?”
“Gọi nãy giờ không bắt máy!” – giọng mẹ tôi oán trách từ đầu dây bên kia – “Làm việc gì mà bận đến mức không nghe điện thoại của mẹ?”
“Lần trước bảo con giúp em trai con tìm việc, giờ có tin gì chưa?”
Tôi im lặng một lúc lâu, mới chậm rãi đáp: “Xin lỗi, con không có khả năng lớn đến .”
“Chỉ là mở miệng một câu thôi mà. Cái ông Chủ tịch Thẩm đó, chẳng phải là ba của học cấp ba con à?”
“Con còn học chung lớp với con trai ông ấy, mà một chuyện nhỏ như cũng không chịu giúp?”
Em trai mà bà là con trai của mẹ và dượng.
Từ nhỏ nó đã ngang ngược, bướng bỉnh.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, theo dượng ăn mấy năm, bây giờ thấy kinh doanh khó khăn, lại muốn tìm một công việc ổn định.
Và thế là họ nhắm vào gia đình Thẩm Tuần.
“Mẹ còn thấy con và thằng nhóc đó đi chung xe về lần trước, hai đứa đang quen nhau hả?”
Mẹ tôi đột nhiên cảnh giác, giọng cũng cao lên vài phần: “Nếu thật là như , chẳng phải là sắp thành thông gia rồi sao?”
“Mẹ!” Tôi cắt ngang: “Không có chuyện đó. Mẹ đừng bậy.”
Mẹ tôi đột nhiên im lặng.
Một lúc sau, bà mới chậm rãi lên tiếng: “Hồi trước em trai con con thay đổi rồi, mẹ còn không tin.” “Hôm sinh nhật bà nội, nó bảo con đeo cái túi mấy chục triệu.” “Có lần nó đi ăn với , còn thấy con bước vào khu biệt thự, có một ông già đến đón con.”
“Hứa Du Giai, người thì đừng quên gốc rễ.” “Mẹ và em con đều là người thân của con, chẳng lẽ có tiền rồi là không cần đến người nhà nữa à?”
Tôi nhíu mày, giọng lạnh đi mấy phần: “Hứa Thiên Kiêu theo dõi con à?”
Nhưng mẹ tôi không trả lời, chỉ tiếp tục như thể đang đọc lời thoại thuộc lòng:
“Dù sao mẹ vẫn thế này.”Tiền của con từ đâu mà ra, tự con biết rõ nhất.”
Hai câu cuối, gần như mang theo tiếng lạnh, như đang ngầm đe dọa.
“Em con biết địa chỉ con đang ở rồi.” “Nếu không muốn mọi chuyện ầm lên, bị thiên hạ chỉ trỏ bàn tán, thì đừng quên ‘trách nhiệm’ của mình với gia đình.” “Chúng ta là người nhà, sẽ không con đâu. Chuyện đơn giản như , con chắc cũng hiểu chứ?”
5.
Tôi muốn gọi điện cho Thẩm Tuần.
Nhưng khi vừa mở màn hình, tôi lại do dự.
Tôi lấy tư cách gì để nhờ giúp?
Anh không phải trai tôi, cũng chẳng phải người thân.
Nếu phải định nghĩa một vai trò, thì giống như “ông chủ” trả lương cho tôi hàng tháng.
Đúng lúc đó, Kiều Nhiễm gửi tin nhắn WeChat tới.
【Tin chấn ! Giai Giai ơi! Tớ vừa mới biết một vụ siêu nhiều chuyện luôn!!】
Tôi gửi một icon mèo thắc mắc.
Kiều Nhiễm lập tức thao thao bất tuyệt kể ra phát hiện của :
【Hôm qua trong buổi họp lớp, tớ đã thấy có gì đó mờ ám giữa Thẩm Tuần và Phương Mộc rồi.】
【Cậu đoán xem! Hôm nay tớ đi giao tài liệu cho bên khách hàng, thấy hai người đó!】
【Họ hình như đang đi mua sắm cùng nhau!】
【Thẩm Tuần hôm qua còn ra vẻ không thèm để ý, không muốn add WeChat của Phương Mộc cơ mà. Thế mà người ta chỉ cần ngoắc tay một cái là ta quay đầu lại ngay!】
【Đó chính là uy lực của “mối trắng trong” đấy!】
【Nhà Phương Mộc cũng có điều kiện, hai người họ đúng là môn đăng hộ đối rồi. Cậu xem, nếu họ cưới nhau, có mời tụi mình không?】
【Hai người đó mà tổ chức đám cưới, mình mừng vài trăm nghìn liệu có bị chê ít không?】
Tôi chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Cười tự giễu — có vẻ tôi sắp “thất nghiệp” rồi.
Tôi gõ một đoạn dài, rồi lại chậm rãi xóa đi từng chữ.
Cuối cùng chỉ nhắn lại: 【Vậy chúc họ trăm năm hạnh phúc nhé.】
Chiều hôm đó, Thẩm Tuần về nhà đã thấy tôi ngồi thất thần trên ghế sofa.
Anh cởi nút áo sơ mi, tiện miệng hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì.” — Tôi cụp mắt, định đứng lên giúp treo áo khoác. “Chỉ là hơi mệt chút thôi.”
Thẩm Tuần dang tay ôm tôi ngồi lên đùi , nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
“Hôm nay gặp một người quen.”
Anh nhạt, như đang kể chuyện vặt.
Tôi cứ nghĩ sắp tới Phương Mộc.
Không ngờ, đôi môi mỏng của lại nhả ra một cái tên khác.
“Em trai em.”
Tôi cúi đầu, hàng mi khẽ run.
“Nó lớn rồi, hồi cấp ba gặp vài lần, khi đó còn là thằng nhóc ranh con.”
“Hôm nay nó chủ lại chào , suýt không nhận ra.”
Tôi nhíu mày hỏi: “Nó tìm gì?”
“Không có gì đặc biệt.” — Thẩm Tuần ngả lưng ra sofa, nghịch mấy sợi tóc của tôi. “Chỉ chào hỏi, hỏi có còn nhớ em không.”
Tôi im lặng một lúc, rồi hỏi tiếp: “Thế trả lời sao?”
“Anh vốn không thích dối.”
Thẩm Tuần nghiêng đầu tôi, mắt ánh lên nét : “Anh bảo là nhớ.” “Còn mới gặp nhau gần đây nữa.”
Tim tôi như chìm xuống đáy.
Thẩm Tuần hoàn toàn không biết gia đình đó đáng sợ thế nào.
Một khi bị dính vào, chẳng khác nào bị kéo bởi ma nước. Chúng sẽ tìm mọi cách bám chặt lấy , khiến không thể thoát.
“Có chuyện gì sao?”
Thấy tôi im lặng, hơi nhướng mày: “Lẽ ra nên bảo là không quen à?”
Tôi nhẹ, đứng dậy rót nước cho : “Không có gì đâu.”
Tôi không muốn nợ Thẩm Tuần ân . Nếu , tôi thậm chí không muốn để dính dáng đến gia đình tôi chút nào.
Tối đó, Thẩm Tuần như bốc hỏa, quấn lấy tôi cả đêm không buông.
Đến cuối cùng, tôi tức đến nghiến răng, chỉ muốn đá xuống giường.
Trong căn phòng tối om, chỉ còn tiếng thở dồn dập của hai người.
Anh như đoán tôi định gì, giữ chặt cổ chân tôi.
Chỉ cần kéo một cái, tôi lại rơi vào vòng tay .
Thẩm Tuần dụi mặt vào vai tôi, trầm thấp:“Vài hôm nữa em muốn đánh cũng không đánh đâu.”
“Gần đây nhà có việc, phải ra nước ngoài một chuyến.”
Tôi cau mày, còn chưa kịp suy nghĩ, đã buột miệng hỏi: “Khi nào về?”
“Chắc khoảng hai tháng.”
Anh như thường lệ cúi đầu hôn lên trán tôi, dặn dò: “Nếu có chuyện gì không liên lạc với , cứ gọi cho Trần.”
Tôi cúi đầu, không đáp.
Nghĩ cũng tốt. Anh không ở đây thì em tôi và bọn họ có đến cũng không tìm ai.
Nhưng sự im lặng của tôi, trong mắt Thẩm Tuần, lại mang ý nghĩa khác.
“Sao thế? Nhớ à? Không nỡ để đi?”
Thẩm Tuần hạ thấp giọng, nhẹ nhàng xin lỗi: “Lần này việc cần xử lý nhiều quá, không thể dẫn em theo . Đợi về nhé.”
Tôi gật đầu, vòng tay ôm lấy cổ , nhẹ nhàng hôn lên yết hầu.
Từ nhỏ đã là người nâng niu chiều chuộng như báu vật, rất hiếm khi thấy cậu chủ Thẩm cúi đầu như thế.
Tôi biết, thích vẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện của tôi.
Để nhận “lương”, tôi cũng luôn cố gắng trở thành mẫu người thích.
Nhưng hôm nay, tôi không kìm , khẽ hỏi một câu: “Hôm nay… có gặp ai khác không?”
“Chỉ là mấy ông già trong tập đoàn thôi.”
Thẩm Tuần , đưa tay xoa nhẹ mái tóc tôi:
“Em nghĩ lại đi họp lớp à?”
Tôi khẽ lắc đầu.
Câu trả lời của Thẩm Tuần, cũng nằm trong dự đoán của tôi.
Anh đã chịu kể về chuyện trong nhà, là quá hiếm rồi. Làm sao có thể mong cư xử như một người trai, luôn báo cáo mọi thứ.
Thẩm Tuần có bí mật. Tôi cũng .
Nửa đêm, bên cạnh truyền đến hơi thở đều đặn, dịu dàng.
Tôi nhẹ nhàng rút khỏi vòng tay , vươn tay vẽ theo đường nét khuôn mặt .
Thầm nghĩ, mấy năm nay đúng là tôi “ăn nên ra”. Chứ với điều kiện của tôi, sao gặp một người đàn ông như .
Có lẽ ngay cả Thẩm Tuần cũng đã quên — bản hợp đồng năm xưa chúng tôi ký, đã sắp đến hạn.
Tôi không muốn biết gì về cái gia đình như loài ký sinh kia của mình.
Nếu bị họ bám lấy, sớm muộn gì cũng chán ghét cả tôi.
“Cửa” nhà họ Thẩm, tôi vốn không đủ tư cách bước vào.
Tôi lại gương mặt ngủ say của Thẩm Tuần một lần cuối. Âm thầm lời cảm ơn trong lòng.
Cậu chủ Thẩm, ba năm qua cảm ơn .
Nếu không nhờ giúp đỡ, có lẽ tôi cũng chẳng có tiền để thoát khỏi cái hố sâu kia.
Tôi cẩn thận viết từng chữ, từng dòng lên mảnh giấy nhỏ, nhẹ nhàng kẹp vào ví của .
【Chúc và em sau này thuận buồm xuôi gió. Cũng chúc sớm gặp đích thực.】
Tạm biệt nhé. Thẩm Tuần.
Trong bóng tối lặng thinh, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, ướt bên mái tóc.
Ba ngày sau, tại sân bay.
Tôi mỉm vẫy tay chào .
Chờ đến khi bóng dáng Thẩm Tuần biến mất sau cổng lên máy bay,
Tôi mới từ từ thu lại nụ , bình tĩnh gọi một cuộc điện thoại.
“Alo, tôi đang ở sân bay, ơn chuyển hành lý của tôi tới đây nhé.”“Vâng, tôi sắp lên máy bay rồi.”
Bạn thấy sao?