Mối Quan Hệ Kỳ [...] – Chương 1

Đã chim hoàng yến cho Thẩm Tuần suốt ba năm.Nhưng dạo gần đây, ấy có vẻ hơi kỳ lạ.

Trong buổi họp lớp, có người hò reo trêu chọc: “Nghe hai người ở cùng khu biệt thự, đang nhau đúng không?”

Tôi vội vàng giải thích, còn lấy một tấm ảnh của một chàng trai bất kỳ trên Instagram ra bằng chứng. “Không đâu, tôi có trai rồi mà!”

Nghe , Thẩm Tuần ngồi đối diện nghiến răng ken két, suýt nữa bóp vỡ ly rượu trong tay.

Đúng lúc đó, điện thoại tôi nhận tin nhắn WeChat từ ấy: 【Anh không phải là trai em à?!】【Anh không đủ mặt mũi để em công khai sao?】 【Vậy ba năm qua em coi là gì!!】【Là “dịch vụ miễn phí” à?!】

Tôi: “???”

1.

“Du Giai, bên này nè——”

Vừa bước vào phòng riêng của nhà hàng, tôi đã bị thân Kiều Nhiễm kéo sang một bên.

Cô khoác tay tôi, thì thầm: “Sao cậu đến trễ thế?”

Tôi chắp tay xin lỗi, :“Hôm nay mưa quá, lại kẹt xe nữa.”

Nhìn quanh một vòng, các cấp ba cũ đã đến đông đủ.

Tôi len lén xoa xoa thắt lưng đang nhức mỏi, rồi ngồi xuống bên cạnh Kiều Nhiễm.

Buổi họp lớp sau bảy năm xa cách. Thật ra tôi không muốn đi. Chỉ vì Kiều Nhiễm năn nỉ mãi nên mới đồng ý đi cùng.

Có người niềm nở chào hỏi: “Du Giai, suýt nữa không nhận ra cậu luôn đó.” “Cậu thay đổi nhiều thật, giờ xinh quá trời luôn.”

Tôi cũng mỉm đáp lại vài câu xã giao, chưa mấy câu thì họ đã chuyển chủ đề.

Hồi cấp ba, tôi chỉ là một người mờ nhạt trong lớp. Họ không thân với tôi, nên sau chừng ấy năm cũng chẳng có gì để thêm.

Lớp trưởng cầm thực đơn hỏi: “Mọi người đến đủ chưa? Để mình kêu phục vụ mang đồ ăn lên.”

“Còn thiếu Thẩm Tuần.” “Phương Mộc cũng chưa đến. Cô ấy mới từ Nhật về, vừa xuống máy bay.”

“Không phải trùng hợp à?” Có người cợt: “Mấy hôm trước tôi còn thấy Thẩm Tuần đăng story, định vị cũng ở Nhật đấy.”

Cả đám liếc mắt đưa , rộ lên. Ẩn ý trong lời , ai cũng hiểu rõ.

Tin đồn giữa hai người họ, dù nhiều năm trôi qua vẫn chưa lắng xuống.

Tôi cúi đầu uống một ngụm trà, không lên tiếng.

Vừa dứt lời, có người đẩy cửa phòng bước vào.

Chàng trai đó, tóc mái dính mưa, khiến đôi mắt càng thêm đen láy. Có lẽ vì trong phòng có sưởi, tùy ý cởi vài nút áo sơ mi ở cổ.

Ngón tay thon dài, xương cổ tay trắng lạnh, cánh tay nổi gân nhẹ nhẹ.

Không hiểu sao, thắt lưng tôi lại bắt đầu nhức mỏi âm ỉ…

“Đang gì thế?” Thẩm Tuần ngước mắt lên, hỏi như không.

Anh cao lớn, vai rộng eo thon. Góc nghiêng khuôn mặt sắc nét, ánh mắt vẫn lười biếng và bất cần như xưa.

“Cậu chủ Thẩm à, sao giờ mới đến, tụi này đợi cậu mới dám ăn đó——”

Giang Dịch gian:

“Mọi người đang đoán là cậu đi đón Phương Mộc chứ gì.”

“Phương Mộc?” Thẩm Tuần hơi nhíu mày, giọng có chút khó chịu: “Tôi vừa nãy còn ở ngoài——”

Nói nửa câu, tôi khẽ ngước mắt lên .

Thẩm Tuần lập tức ho nhẹ, có vẻ hơi lúng túng, rồi quay mặt đi.“…Ra ngoài hút thuốc.”

Anh là người đến muộn nhất.

Bàn tròn chỉ còn lại hai chỗ trống. Một chỗ ở phía các nữ, một chỗ ở phía các nam.

Giang Dịch kéo ghế bên cạnh mình ra định nhường.

Nhưng Thẩm Tuần không liếc lấy một cái, lẳng lặng đi thẳng đến ngồi xuống bên cạnh tôi.

Giang Dịch ngạc nhiên: “Cậu ngồi khu con ?”

Thẩm Tuần không thèm lại, chỉ nhấp một ngụm trà rồi thản nhiên : “Chỗ này gần cửa sổ, thoáng khí.”

Hồi cấp ba, tính khí đã khó chiều. Không ai dám chọc giận.

Tôi cúi đầu im lặng, lại cảm thấy dưới gầm bàn — nhờ tấm khăn phủ dài — có ai đó nhẹ nhàng chạm vào ngón tay tôi, rồi khẽ vuốt ve.

Đầu ngón tay mát lạnh, đến cả hành trêu chọc cũng chậm rãi, hờ hững.

Tôi vừa mỉm trò chuyện với Kiều Nhiễm, bàn tay trái dưới gầm bàn thì lạnh lùng rút ra khỏi tay .

— Tôi ghét mùi thuốc lá mới hút xong.

Động tác của Thẩm Tuần khựng lại.

Một lúc sau, mới nghe thấy nghiến răng hừ nhẹ một tiếng.

Kiều Nhiễm không phát hiện ra điều bất thường giữa hai người, vẫn tiếp tục thì thầm:

“Du Giai, lần trước cậu dì cậu giới thiệu cho cậu một người đi xem mắt, có tiến triển gì không?”

Tôi nghẹn họng, không biết trả lời sao.

Ngay lúc đó, bàn tay dưới bàn lại như muốn “”, bóp chặt lòng bàn tay tôi một cái thật đau.

Bề ngoài, Thẩm Tuần vẫn giữ vẻ thờ ơ như không có chuyện gì.

Tôi vội lên tiếng:“Có trai rồi.”

Thẩm Tuần lúc này mới hài lòng, cúi đầu uống thêm một ngụm trà.

Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, có ai đó vui vẻ gọi: “Phương Mộc đến rồi——”

2.

Cả nhóm đồng loạt về phía cửa.

Quả nhiên thấy một đẩy cửa bước vào.

Mấy năm không gặp, Phương Mộc đã không còn vẻ non nớt của thời cấp ba, thay vào đó là sự chín chắn và tao nhã.

Hồi đó ấy đã là hoa khôi nổi tiếng của khối.

Số nam sinh tặng trà sữa và quà cho có thể xếp hàng dài quanh hành lang.

Công bằng mà , ngay cả con cũng phải công nhận vẻ đẹp của Phương Mộc.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Phương Mộc khẽ mỉm với tôi.

Nhưng khi thấy Thẩm Tuần đang ngồi bên cạnh tôi, ấy hơi khựng lại, giả vờ bất đắc dĩ:

“Xem ra mình thật sự đến muộn rồi.”

Vài người liền xúi Thẩm Tuần đổi chỗ.

“Cậu chủ Thẩm, sao lại ngồi cạnh con thế kia?” Qua đây uống rượu nào——”

Thẩm Tuần ngồi yên không nhúc nhích.

Tôi nhẹ nhàng đẩy nhẹ một cái. Anh mới đứng dậy, khẽ bực bội búng lưỡi, rồi đi về phía chỗ trống bên khu nam.

Khi lướt ngang qua Phương Mộc,

Cô đột nhiên gọi lại: “Thẩm Tuần, lần trước ở Nhật, cậu mua cho mình cái đồng hồ đó, mình vẫn chưa trả tiền đâu.”

Cô đưa điện thoại ra trước mặt , dịu dàng: “Thêm WeChat lại đi nhé.”

Hai chữ “lại đi” mang theo quá nhiều ẩn ý…

Các cùng lớp ngồi quanh đều mang vẻ mặt háo hức hóng chuyện.

Ai cũng nhớ hồi cấp ba, vì Phương Mộc quyết định ở lại thi đại học trong nước, nên Thẩm Tuần – vốn định du học – cũng thay đổi kế hoạch.

Mối quan hệ giữa hai người tuy chưa bao giờ công khai, Nhưng người tinh ý đều nhận ra Thẩm Tuần có cảm với Phương Mộc.

Chỉ là sau đó không rõ xảy ra chuyện gì, dần dần không còn tin tức gì về họ nữa.

“Không cần.” Thẩm Tuần thờ ơ : “Phiền phức.”

Phương Mộc lại mỉm :Được thôi, coi như cậu tặng mình món quà sinh nhật nhé.”

Mọi người xung quanh lại ồ lên: “Woa! Quà sinh nhật đó nha~”

Ai nấy đều nhét ly rượu vào tay hai người, Nhất định bắt Phương Mộc và Thẩm Tuần phải cụng ly.

“Trước đây dù có hiểu lầm gì, giờ cảm đều gói hết vào ly rượu này rồi xóa sạch nha!”

Quả thật, không ai sai khi bảo họp lớp là nơi “ cũ bùng cháy trở lại” xảy ra thường xuyên nhất.

Men rượu vừa dâng, ký ức thời thanh xuân ùa về, khó tránh khỏi những cảm xao xuyến.

Kiều Nhiễm ghé sát tai tôi thì thầm: “Khung cảnh này giống y chang phim cũ người cũ gặp lại, rồi tái hợp luôn á.”

Tôi chỉ nhẹ, không gì.

Nhưng có thể thấy rõ Thẩm Tuần bắt đầu thấy phiền.Ngay cả ly rượu cũng không thèm cầm.

Chỉ tiếc là những người khác chưa nhận ra đang nổi giận.

Chỉ mình tôi nhận thấy sự khác lạ đó.

Với tính khí của , chắc chỉ cần thêm một câu nữa là sẽ nổi đoá bỏ đi ngay lập tức.

Giữa chừng bao nhiêu người như , thế thì cũng chẳng đẹp mặt.

Tôi âm thầm thở dài, chủ mỉm lên tiếng: “Ăn trước đi, đồ ăn nguội hết rồi kìa, đừng để phí công lớp trưởng chọn món nhé.”

Lúc đó, mọi người mới chịu ngồi xuống.

Phương Mộc ngồi bên cạnh tôi.

Vừa thấy tôi gắp đồ ăn, ấy chợt lên tiếng: “Du Giai, cậu cũng mua cái đồng hồ này à?”

Tôi theo ánh mắt , mới ý đến chiếc đồng hồ trên cổ tay mình.

Bình thường tôi không có thói quen đeo trang sức. Nhưng Thẩm Tuần thì rất thích mua mấy món đồ lặt vặt tặng tôi. Hôm nay cũng là do ép tôi đeo nó ra ngoài.

Được Phương Mộc nhắc đến, tôi mới hiểu chiếc đồng hồ mà ấy và Thẩm Tuần ban

nãy chính là cái tôi đang đeo — cùng mẫu.

“Không.” Tôi mỉm nhỏ nhẹ:“Người khác tặng.”

Phương Mộc như bừng tỉnh, sau đó lại trêu ghẹo hỏi:“Du Giai kết hôn rồi à?”

Thật ra hồi cấp ba, tôi và Phương Mộc chẳng thân.

Nói đúng hơn, ngoại trừ Kiều Nhiễm, tôi chẳng thân với ai trong lớp cả.

Tính tôi hướng nội, không thích giao tiếp, là kiểu người vô hình trong lớp học.

Không hiểu sao hôm nay Phương Mộc lại sốt sắng bắt chuyện với tôi.

, tôi vẫn lịch sự trả lời: “Chưa kết hôn.”

“Thế có đang ai không?” — ấy tò mò hỏi tiếp.

Khi Phương Mộc hỏi câu đó, tôi có cảm giác rõ ràng có một ánh sắc bén dán chặt vào mình.

Dù không cần ngẩng đầu, tôi cũng biết đó là ánh mắt của Thẩm Tuần.

Tôi lấy điện thoại ra, mở album ảnh, rồi đưa lên một tấm hình.

“Có rồi.” Tôi mỉm :“Đây là trai tôi.”

Trên ảnh là gương mặt một người đàn ông đang rạng rỡ, Trông rất sáng sủa, ấm áp.

Đó là một bức ảnh tôi tiện tay lấy trên Instagram.

Mỗi lần bị giục cưới hay hỏi đang quen ai, tôi lại lấy bức ảnh đó ra để bịt miệng người ta.

“Choang ——”Là tiếng ly thủy tinh rơi xuống đất.

Thẩm Tuần mặt không biến sắc, khẽ lạnh: “Xin lỗi, trượt tay.”

3.

Tiệc lớp kết thúc.

Lớp trưởng tất bật gọi xe, đặt tài xế lái thay.

Mấy người có xe thì xung phong chở bè về nếu tiện đường.

Kiều Nhiễm vẫy tay gọi tôi: “Du Giai, tớ đặt xe rồi! Dù sao nhà tụi mình cũng gần, đi chung nha!”

Tôi vội vàng giải thích: “Hôm nay tớ không về nhà mẹ.”

“À đúng rồi,” Kiều Nhiễm nhíu mày khó hiểu: “Lần trước cậu bảo chuyển nhà rồi, không ở với ba mẹ nữa. Giờ dọn đi đâu thế?”

Tôi: “… Chỗ đó hơi xa một chút.”

Chẳng lẽ lại là đang sống trong biệt thự ngoại thành của Thẩm Tuần?

Vừa dứt câu, Giang Dịch bước tới, vui vẻ chào hỏi: “Hứa Du Giai, cậu ở đâu ? Nếu tiện đường, tớ chở cậu về.”

Giang Dịch là thân của Thẩm Tuần.

Nhưng dù là Giang Dịch hay Kiều Nhiễm, đều không biết mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Tuần.

Tôi chỉ mơ hồ báo tên một khu vực, không dám địa chỉ cụ thể.

Giang Dịch buột miệng : “Ồ, chắc cậu và Thẩm Tuần tiện đường rồi.”

“Đúng , trùng hợp ghê.”

Thẩm Tuần vừa hay đi ngang qua liếc tôi một cái.

“Đi thôi, đưa em về.”

Rồi quay sang Phương Mộc, giọng uể oải: “Xin lỗi nhé, tụi mình không cùng đường.”

“Em đi xe của Giang Dịch đi.”

Phương Mộc mím môi, ánh mắt lại một lần nữa dừng trên người tôi.

Một vài học khác cũng rục rịch ra bãi xe.

Ai nấy vừa đi vừa trò chuyện .

Tôi đi sau lưng Thẩm Tuần, giữa hai người vẫn giữ khoảng cách đúng một mét.

Khi đến gần xe, tôi theo thói quen bước về phía ghế phụ.

Nhưng rồi khựng lại một chút, định quay sang mở cửa ghế sau.

Bị Thẩm Tuần chặn lại.

Anh đặt tay lên tay tôi, khẽ nhếch môi: “Em ngồi ghế sau, coi là tài xế hả?”

Chứ không thì sao? Chở người ta về không phải là tài xế à?

Tôi cúi đầu, chẳng buồn đôi co.

Nhưng trong mắt Giang Dịch và Kiều Nhiễm, sự im lặng của tôi lại giống như đang tủi thân vì bị Thẩm Tuần mắng.

“Thẩm Tuần, cậu hung với Du Giai quá đó nha.”

Kiều Nhiễm lên tiếng hòa giải.

Cô biết hồi cấp ba tôi với Thẩm Tuần không hề quen nhau. Tính khí đại thiếu gia của thì ai cũng từng nếm qua.

Còn tôi thì kiểu như ăn phải ớt mà không dám kêu cay.

Thẩm Tuần: “…”

Anh mím môi, không gì.

Lúc đó, Giang Dịch tranh thủ đưa điện thoại qua cho tôi:“Hứa Du Giai, add WeChat nha. Dù gì cũng là học cũ, sau này biết đâu còn liên lạc công việc nữa.”

Thẩm Tuần cúi mắt tôi.

Tôi chẳng cần ngẩng đầu cũng biết ánh mắt vừa trầm xuống…

Dù gì cũng là cũ, tôi vẫn cố gắng cắn răng chấp nhận lời mời kết WeChat của Giang Dịch.

ta lại còn không biết điều, thêm vài câu như đổ thêm dầu vào lửa: “Đừng lo nha, nếu cậu ta mà nửa đường bỏ rơi cậu, cứ gọi tụi này liền.”

Tôi nhẹ, giọng ôn hòa: “Bọn mình chỉ là học bình thường thôi mà.” “Cậu chủ Thẩm chẳng lẽ lại không biết giữ thể diện sao?”

Chờ đến khi từng chiếc xe của học lần lượt rời khỏi bãi đậu.Tôi mới mở cửa xe bước vào.

Thẩm Tuần không biểu cảm, bất ngờ kéo lấy cổ tay tôi, khẽ giật một cái.

Tôi lập tức ngã vào lòng , cơn say tan biến hơn nửa.

Tôi hoảng hốt đẩy ra, khẽ quát: “Thẩm Tuần, buông ra!”

Chỗ này là tầng hầm để xe, có thể có người đi qua bất cứ lúc nào.

Thẩm Tuần giữ chặt sau gáy tôi, không để tôi vùng vẫy.

Trong không gian nhỏ hẹp và ngột ngạt, ghé sát tai tôi.

Hơi thở ấm nóng phả lên vành tai, Giọng lười biếng, đầy ép buộc:

“Hứa Du Giai, em lại lần nữa xem.” “Chúng ta là mối quan hệ gì?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...