Mối Quan Hệ Không [...] – Chương 7

7

 

Nhìn rõ người vừa xuất hiện, tôi càng nở nụ .

 

Dư Hoan Hoan đội mũ, đeo kính râm, đứng trước mặt tôi, giọng đầy phẫn uất như muốn đòi lại công bằng cho Phó Minh Trạch.

 

"Cô đừng đà lấn tới! Cậu tôi đã bị đánh vì rồi, còn muốn gì nữa? Cô thật là mặt dày, không biết xấu hổ mà muốn gả vào nhà họ Phó!"

 

Phó Minh Trạch vòng tay ôm lấy eo bé, ngăn không cho xông về phía tôi.

 

Tôi vẫn giữ vẻ bình thản, bé không chút tức giận:

"Dư Hoan Hoan, chúng ta chuyện riêng không?"

 

Cô bé ưỡn ngực, không hề tỏ ra sợ hãi:

"Nói thì ."

 

Tôi gọi người mở một phòng suite. Phó Minh Trạch bị chặn ngoài cửa, không thể theo vào.

 

Khi cửa vừa khép lại, Dư Hoan Hoan liền bật ra một tiếng hừ lạnh.

 

Cô bé đi thẳng vào vấn đề:

"Giản Mạn Tầm, biết rõ mối quan hệ giữa tôi và cậu tôi, mà còn không biết điều. Tôi khuyên , loại phụ nữ già như đừng mơ mộng viển vông. Cậu tôi sẽ không bao giờ thích ."

 

"Chát——"

 

Tôi tát một cái thật mạnh.

 

Dư Hoan Hoan sững sờ, bị cái tát cho ngơ ngác.

 

Ngay sau đó, bé phản ứng lại, định giơ tay lên đánh trả, tôi đã giữ chặt tay , giáng thêm một cái tát nữa.

 

Vóc dáng mảnh khảnh của bé không thể chống lại tôi, người thường xuyên tập thể dục.

 

Tôi nở một nụ dịu dàng, với bé đang bàng hoàng:

"Hai cái tát này là món quà gặp mặt của trưởng bối dành cho cháu, cháu nhỏ à."

 

Tôi buông tay ra, bước qua người , định mở cửa rời đi.

 

Phía sau, hét lên đầy tức tối:

"Cô không định chuyện với tôi à?"

 

Tôi chẳng buồn quay đầu, nhẹ nhàng đáp lại khi tay đã đặt lên nắm cửa:

"Nói chuyện gì? Cháu nghĩ mình đủ tư cách để chuyện với tôi sao?"

 

Tôi gọi bé đến đây chỉ để dạy cho một bài học.

 

Hết lần này đến lần khác, ta vượt quá giới hạn, đúng là phải cho biết ai mới là người chủ.

 

—------

 

Cánh cửa vừa mở, Phó Minh Trạch lao vào.  

 

Nhìn thấy dấu bàn tay đỏ ửng trên mặt Dư Hoan Hoan, mắt lập tức đỏ lên.  

 

Tôi đứng ngoài cửa, mỉm dịu dàng họ.  

 

Cơ hội để trút giận vào tôi đã không còn.  

 

Dù muốn hay không, cũng phải nuốt cơn giận này xuống.  

 

Phó Minh Trạch an ủi Dư Hoan Hoan, dỗ dành bé một hồi lâu mới nhớ ra còn phải bàn chuyện với tôi.  

 

Tôi dĩ nhiên không có thời gian để chờ .  

 

Khi muốn tìm tôi, tôi đã trên chuyến bay về Kinh Nam.  

 

 Đánh đổi vì , một canh bạc đắt đỏ

 

Ngồi xuống bàn ăn là để kiếm ăn, đứng lên là để theo đuổi .  

 

Cụ ông nhà họ Phó không đồng ý, và càng không thể chấp nhận chuyện này, họ hàng cũng .  

 

Vị trí của ta có biết bao người nhăm nhe, thế mà lại tự đào mồ chôn mình.  

 

Sau khi xuống máy bay, tôi lập tức đến biệt thự nơi đã hẹn gặp Phó Minh Khúc, họ của Phó Minh Trạch.  

 

Hầu hết các chi nhánh bên ngoài đều do Phó Minh Khúc quản lý.  

 

Hai em từng có mối quan hệ khá tốt, đó là trước khi Phó Minh Trạch tự mình hủy hoại tất cả.  

 

Dư luận trên mạng vẫn đang sôi sục.  

 

Dư Hoan Hoan cố dẫn dắt dư luận, biến tôi trở thành hình mẫu của một "dì nhỏ độc ác".  

 

Thậm chí có người vào trang mạng xã hội của công ty Giản thị để chỉ trích tôi. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...