4
Sự căng thẳng này cùng hoàn cảnh sống dựa vào người khác đã ra tổn thương lớn cho Dư Hoan Hoan, người vừa trải qua mất mát cha mẹ.
Khi gia đình nhận ra điều bất thường, Dư Hoan Hoan đã tự sát bằng cách rạch cổ tay.
May mắn thay, vết thương không nghiêm trọng, không nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc đó, Dư Văn Bạch nhận ra không thể tiếp tục như . Ông quyết định hy sinh, bồi thường lớn để hòa với Phó Minh Ngọc.
Tôi không thể tưởng tượng , Dư Văn Bạch người cũ của mình đến mức nào mà sẵn sàng từ bỏ hàng tỷ tài sản để đổi lấy hòa bình.
Nhưng điều không ngờ là, khi Phó Minh Ngọc không còn ầm ĩ, thì đến lượt Dư Hoan Hoan không chịu.
Cô bé không chuyện với ai, chỉ giao tiếp với Phó Minh Trạch.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, họ để Dư Hoan Hoan chuyển đến sống cùng Phó Minh Trạch.
Phó Minh Trạch cũng dường như tận hưởng trò chơi "nuôi dưỡng" này, chăm sóc bé suốt 5 năm.
Có lẽ vì lâu ngày sinh , Phó Minh Trạch nhận ra bé có cảm với mình.
Anh cố gắng giữ khoảng cách, sau đó nghe theo gia đình sắp xếp, đính hôn với tôi.
Nhưng sự theo đuổi của bé quá nhiệt , không chống lại , cuối cùng lại sa ngã.
Nếu tôi không phải là một phần trong trò chơi này, có lẽ tôi đã ủng hộ chuyện của họ.
—-------
Một lát sau, Phó Minh Trạch và Dư Hoan Hoan cùng xuống lầu.
Cô bé như một thỏ con, nhảy nhót xung quanh Phó Minh Trạch.
Tôi nghiêng đầu, không ngạc nhiên khi thấy gương mặt tối sầm của Phó Minh Ngọc.
Bà hận Dư Hoan Hoan đến thấu xương.
Sự tồn tại của bé luôn nhắc nhở bà về sự sỉ nhục trong quá khứ.
Tôi khẽ , :
"Chị cả, Hoan Hoan và Minh Trạch thân thiết thật, em vợ chưa cưới mà cũng thấy ghen tị."
Phó Minh Ngọc sững người, họ với ánh mắt dò xét.
Tôi không thêm, đưa ly champagne cho phục vụ rồi tiến về phía hai người họ.
Phớt lờ ánh mắt đầy giận dữ của Dư Hoan Hoan, tôi nhẹ nhàng đưa tay ra trước mặt Phó Minh Trạch, mỉm :
"Minh Trạch, đến muộn, phải chịu đấy nhé."
Phó Minh Trạch khựng lại, theo bản năng sang biểu cảm của Dư Hoan Hoan.
Cô bé ấm ức, buồn bã, gần như muốn khóc.
"Anh… Mạn Tầm, …"
Không để hết, tôi đặt tay lên vai , tựa người vào lòng , thì thầm chỉ đủ để hai chúng tôi nghe:
"Phó Minh Trạch, mọi người đều đang đấy."
Âm nhạc vang lên, Phó Minh Trạch hơi cứng người, vẫn vòng tay ôm eo tôi.
Bị giày cao gót của tôi giẫm vài lần, cuối cùng buộc phải tập trung nhảy.
Ánh đèn trong sảnh tối dần, chỉ còn một chùm sáng chiếu lên hai chúng tôi.
Trong bóng tối, bé không còn giả vờ nữa, bật khóc không kiêng dè.
Nhưng tất cả đều bị Phó Minh Ngọc đang chăm quan sát thu hết vào mắt.
Khi bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi.
Những lời như "trai tài sắc, trời sinh một cặp" không ngừng xuất hiện.
Tôi mỉm xã giao, trong khi ánh mắt Phó Minh Trạch vẫn liên tục tìm kiếm Dư Hoan Hoan.
Chỉ khi cha của xuất hiện, mới từ bỏ.
Điệu nhảy của chúng tôi coi là phần mở đầu cho buổi tiệc, cũng là lời tuyên bố ra bên ngoài.
Bất kể muốn tìm Dư Hoan Hoan đến mức nào, vẫn phải theo cha mình và trai tôi để tiếp tục xã giao.
Chỉ có thể đợi tiệc tàn mới tiếp.
Bạn thấy sao?