Dù khi ngủ không còn ôm tôi nữa, dù chúng tôi đã nửa năm không thân mật.
Nhưng ấy vẫn tốt với tôi.
Thế bây giờ, ấy lại …
Anh ấy cảm thấy tôi bẩn.
Chỉ một chữ đó thôi, từ khi nghe đến giờ, mỗi lần nghĩ đến, cả người tôi lại lạnh buốt.
Tay cầm điếu thuốc không ngừng run rẩy.
Tàn thuốc rơi xuống tay, bỏng rát.
Nhưng cũng không đau bằng nỗi đau mà chữ ấy mang lại.
7
Giang Dã gọi điện cho tôi, hỏi tôi đang ở đâu, sao còn chưa lên nhà.
Tôi tôi xuống lầu đổ rác, lát nữa lên ngay.
Anh ấy “ừ” một tiếng.
“Vậy ngủ trước nhé!”
Lúc tôi lên nhà, Giang Dã đã ngủ say, nằm nghiêng về phía bên trái giường, chừa lại một khoảng rộng rãi cho tôi.
Tôi không lên giường, chỉ ngồi ở mép giường.
Lặng lẽ bóng lưng ấy cả đêm.
Năm tôi gặp ấy, ấy mới 18 tuổi, đỗ vào trường đại học ở thành phố này.
Một chàng trai nổi loạn, giấu bố mẹ nộp hồ sơ, nhận giấy báo nhập học liền bỏ nhà đi, hành lý không mang theo, chỉ vác mỗi cái ba lô.
Anh trai ấy lo lắng, nhờ tôi giúp đón ấy ở bến xe.
“Nó không có tiền, trường cũng chưa mở cửa. Cho nó ở nhờ nhà em một thời gian đi. Thằng nhóc này ngang bướng lắm, nếu nó em khó chịu, cứ đánh nó!”
Lúc đó tôi nghĩ, chắc Giang Hằng có bệnh.
Dù chỉ là một thằng nhóc mới lớn, tôi cũng không thể để nó ở chung nhà với mình.
Tôi đã tính trước sẽ cho nó một căn hộ khác.
Nhưng nó lại quá đáng thương, cũng quá ngoan.
Lúc tôi đến bến xe đón, nó ngồi co ro dưới gốc cây, ôm chặt balo, trông chẳng khác gì một chó nhỏ bị bỏ rơi.
Nó ngoan ngoãn đi theo tôi về nhà.
Chưa kịp để tôi mở miệng bảo nó tìm chỗ khác ở, nó đã kéo tay áo tôi, bắt đầu kể khổ.
“Chị ơi, em rất ngoan! Em sẽ nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa cho chị, chị đừng đuổi em đi!”
Tôi bật , cảm thấy thằng nhóc này đúng là biết cách mở miệng.
Nhưng rồi nó thực sự nấu cơm mỗi ngày, còn lái xe điện nhỏ đến công ty đón tôi tan .
Có nó xuất hiện, căn hộ lạnh lẽo của tôi bỗng trở nên ấm áp.
Mỗi ngày đi về cũng không còn vội vã, độc như trước.
Chúng tôi sống dưới cùng một mái nhà suốt một tháng.
Sau đó cũng chính tôi là người chuẩn bị hành lý, đưa nó đến trường đại học.
Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Nhưng sau này, nó với tôi—nó chọn trường đại học này là vì tôi.
Nó kể rằng đã gặp tôi một lần khi mới 16 tuổi.
Từ đó, mọi mong chờ của nó đều là tôi.
Người đàn ông này, khi vẫn còn là một cậu bé, đã mang theo trái tim chân thành đến trước mặt tôi.
Và tôi đã chìm đắm trong đó.
Nhưng bây giờ, ấy muốn rút lui.
Tôi cũng phải nhanh chóng thoát khỏi vũng lầy này.
8
“Tôi muốn ly hôn!”
“Hả?”
“Giang Dã ngoại rồi!”
“Cái gì? Không phải ta đi công tác sao?”
Tôi bật :
“Công tác cùng với nhân của ta!”
Sáng sớm, chỉ ba câu của tôi đã khiến Giang Nguyện đứng ngẩn người.
“Cậu đợi đã, để tôi sắp xếp lại! Ý cậu là Giang Dã ngoại , cái gọi là công tác thực ra là đi chơi với nhân? Cậu biết chuyện này bằng cách nào?”
Tôi ném điện thoại cho Giang Nguyện.
Trên màn hình là bài đăng mới nhất của Đào Mộng sáng nay.
Giang Dã kéo vali trong một tay, tay còn lại nắm chặt tay ta.
Cô ta vui vẻ viết: “Chúng tôi bỏ trốn đây!”
Thật ra, tôi chỉ thêm ta trên mạng xã hội để thử xem sao.
Không ngờ ta thực sự đồng ý.
Còn việc ta có biết tôi là ai hay không, không quan trọng.
Tôi với Giang Nguyện:
“Giang Dã đi ba ngày, ba ngày sau tôi có thể nhận đơn ly hôn không?”
Sắc mặt Giang Nguyện u ám:
“Tôi sẽ đích thân soạn cho cậu!”
Tôi gật đầu, dặn dò:
“Đừng với Chu Dịch Khâm!”
Giang Nguyện là vợ của Chu Dịch Khâm.
Nghe hai người họ đến với nhau không dễ dàng.
Tôi cũng quen ấy nhờ Giang Dã.
Không ngờ từ xa lạ mà lại trở thành thân.
Duyên phận đúng là một thứ kỳ diệu.
Có những người dù đi cùng nhau cả đời vẫn như người xa lạ.
Có những người chỉ gặp một lần lại thân thiết như tri kỷ.
“Tôi biết rồi, cậu yên tâm. Thật ra…”
“Sao ?”
Giang Nguyện muốn rồi lại thôi, cuối cùng chỉ lắc đầu.
“Không có gì, để sau đi! Cậu ổn chứ? Có cần tôi ở bên cạnh không?”
Tôi từ chối, chua xót.
“10 giờ tôi có chuyến bay, tôi cũng phải đi công tác!”
Đây chính là thế giới của người trưởng thành.
Dù có đau lòng, cũng phải tìm thời gian để giải quyết.
Tôi đưa cho Giang Nguyện toàn bộ ảnh chụp từ điện thoại của Giang Dã, cùng với bản sao lưu từ camera giám sát.
Cả danh sách tài sản đứng tên chúng tôi.
May mắn duy nhất là chúng tôi chưa có con.
Giang Nguyện việc rất nhanh.
Chiều ngày tôi trở về từ chuyến công tác, ấy đã soạn xong đơn ly hôn.
“Dù ta là người sai, bắt ta ra đi tay trắng là điều không thể. Nhưng tôi sẽ cố gắng giúp cậu giành lợi ích lớn nhất.”
Tôi mở miệng định gì đó.
Giang Nguyện lập tức ngắt lời tôi.
“Đừng là cậu không cần. Anh ta là người có lỗi, thì ta phải bồi thường. Cả số tiền ta đưa cho tiểu tam cũng có thể đòi lại. Làm sai thì phải trả giá!”
Tôi khẽ , ôm lấy Giang Nguyện.
“Tôi sẽ lấy, đâu có là không. Cảm ơn cậu, Giang Nguyện!”
Cô ấy nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
“Không có gì to tát cả, chỉ là ly hôn thôi, tôi ở bên cậu!”
Tối hôm đó, Giang Nguyện cùng tôi uống hết ly này đến ly khác.
Chúng tôi rất nhiều chuyện.
Nói về quá khứ, về tương lai, về kỳ vọng, về tiếc nuối.
Đến khi cả hai đều say mèm, nằm dài trên thảm ngủ quên mất.
Sáng hôm sau, tôi bị chuông báo thức đánh thức.
Tôi xin nghỉ , trang điểm nhẹ.
Dù tâm trạng tệ đến đâu, tôi vẫn phải ra ngoài.
Tôi cần gặp Giang Dã.
9
Nhờ sở thích khoe khoang của Đào Mộng,
Tôi có toàn bộ hành trình ba ngày qua của ta và Giang Dã.
Họ đi tàu lượn siêu tốc, tắm suối nước nóng, nhảy bungee.
Những thứ này, tôi chưa từng cùng Giang Dã.
Anh ấy thích cảm giác mạnh, thích sự kích thích, thích adrenaline bùng nổ.
Nhưng tôi không chịu nổi những thứ đó.
Anh ấy từng năn nỉ tôi nhảy bungee đôi với ấy.
Anh ấy như rất lãng mạn.
Thậm chí còn muốn chụp một bộ ảnh cưới theo phong cách đó.
Nhưng khi đứng trên bục nhảy, tôi không thể nào bước ra .
Giang Dã không sao.
Nhưng tôi biết, ấy thất vọng.
Thực ra nghĩ lại, tôi và Giang Dã có quá nhiều điểm không hợp.
Lúc chìm đắm trong , chúng tôi từng rằng nhau thì chẳng có gì là trở ngại.
Nhưng bây giờ lại, chắc chắn có người đã dối.
Giang Dã bước ra, đeo kính râm, vẻ mặt lạnh nhạt.
Bên cạnh ấy, Đào Mộng khoác tay , ríu rít gì đó không ngừng.
Cô ta bước đi nhẹ nhàng, gương mặt tràn đầy niềm vui, đáng và tươi tắn.
“Chúng ta quay lại đây lần nữa nhé? Hôm sinh nhật chẳng hạn, dù sao đây cũng là sinh nhật đầu tiên từ khi chúng ta ở bên nhau…”
“Giang Dã!”
Tôi giơ tay, cất giọng gọi lớn.
Đào Mộng có vẻ không nghe thấy, vẫn tiếp tục chuyện.
Nhưng Giang Dã thì khựng lại.
Anh ta lập tức đẩy Đào Mộng ra, vội vàng quay đầu tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi cứ tưởng mình là quái vật đáng sợ.
Đối diện với tôi, Đào Mộng rõ ràng hoảng loạn.
Cô ta đứng đó, ánh mắt sợ sệt, muốn lại gần Giang Dã không dám.
Nhìn cũng đáng thương ra phết.
Giang Dã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Anh ta với Đào Mộng:
“Em đi trước đi.”
Đào Mộng giật mình, ngước mắt Giang Dã, môi mím chặt, ánh mắt đầy tủi thân, ngấn nước.
Rõ ràng ta không muốn đi.
Thế nên, tôi tốt bụng đề nghị:
“Đi cùng đi, chỗ này khó bắt xe lắm.”
Giang Dã nhíu chặt mày, Đào Mộng đầy nghiêm khắc:
“Còn không đi?”
Đào Mộng sợ hãi lùi lại hai bước.
Tôi cũng trầm mặt xuống.
“Tôi , cùng đi!”
Đào Mộng cũng thú vị thật.
Bình thường, gặp huống này ai chẳng chạy trối chết?
Nhưng ta lại thực sự đi theo.
Tôi đi trước, Giang Dã theo sau, còn ta bám sau lưng ta.
Giang Dã mở cửa ghế phụ, định ngồi vào.
Tôi giơ tay chặn lại.
“Có đồ trên đó rồi, ngồi ghế sau đi. Để nhỏ ngồi một mình thì không hay lắm đâu.”
Giang Dã tôi, mặt không biểu cảm, ánh mắt đầy kìm nén.
Anh ta bật lạnh, “hừ” một tiếng, rồi rầm một cái, đóng sập cửa xe, ngồi vào ghế sau.
Bầu không khí trong xe vô cùng căng thẳng.
Cuối cùng, tôi là người vỡ sự im lặng.
“Cô Đào, tôi và Giang Dã có chuyện cần , muốn đi cùng hay tôi đưa về trường trước?”
Bị gọi thẳng tên, Đào Mộng bối rối.
“Tôi… tôi…”
Giang Dã đột nhiên lên tiếng, giọng bực bội:
“Cô rốt cuộc muốn gì?”
Qua gương chiếu hậu, tôi liếc Giang Dã.
Biểu cảm của ta đã cực kỳ mất kiên nhẫn, rõ ràng đang giận, đang kìm nén cơn tức giận.
Nhưng tôi lại cảm thấy khoái chí.
Nụ trên môi tôi dần mở rộng.
“Tiểu thư Đào học chuyên ngành gì ?”
“Tiếng Đức!”
Tôi có chút bất ngờ: “Trùng hợp ghê nhỉ? Tôi cũng . Tôi có một người dạy ở trường đấy.”
Tôi ra một cái tên, rồi hỏi: “Cô có biết không?”
Sắc mặt Đào Mộng lập tức thay đổi, giọng có chút yếu ớt: “Là… là giáo viên chủ nhiệm của tôi.”
Tôi bật : “Vậy thì trùng hợp thật.”
Cuối cùng, tôi đưa Đào Mộng về trường.
Lúc xuống xe, ta bước vội, không dám quay đầu lại.
Tôi hỏi Giang Dã: “Căn hộ gần đây ở đâu? Lên đó ngồi một lát nhé?”
Ánh mắt Giang Dã dán chặt vào tôi.
Anh ta nghiến răng, từng chữ một: “Cô rốt cuộc muốn gì?”
Tôi thu lại nụ trên mặt.
“Cả đoạn đường này, tôi phát ghê! Bây giờ, chúng ta chuyện ly hôn đi!”
Bạn thấy sao?