Tôi lớn hơn Giang Dã năm tuổi.
Vậy nên, khi ấy 28 tuổi, tôi đã 33 rồi.
Trước đây, chính ấy đã với tôi rằng, tuổi tác sẽ không bao giờ là vấn đề giữa chúng tôi.
Nhưng sau này, ấy lại với mình: “Không biết vì sao, từ khi Tô Hòa bước qua tuổi 30, tôi cứ cảm thấy ấy… có chút bẩn bẩn.”
Sau đó, ấy tìm một nhân, có ba phần giống tôi.
Anh ấy dành cho tôi, lại dành dục cho ta.
Tự cho rằng như là hoàn hảo.
Cho đến khi tôi đưa ra tờ đơn ly hôn.
Tôi , với ấy:
“Thật ra và cưới một người chị lớn tuổi hơn có một lợi ích rất lớn, đó là—chị đây chơi thì cũng bỏ !”
1
Có lúc giác quan thứ sáu của phụ nữ nhạy bén đến đáng sợ.
Lúc Giang Dã đang tắm trong phòng tắm, điện thoại ấy có cuộc gọi đến.
Là số nội địa, không hiển thị tên người gọi.
Tôi bắt máy.
Tôi hai tiếng “Alo”, rồi hỏi: “Ai ?”
Đầu dây bên kia không gì, lập tức cúp máy.
Chỉ vài giây im lặng, lại giống như một sự ngầm hiểu.
Đối phương biết tôi là ai.
Mà tôi cũng cảm thấy có điều bất thường.
Tôi mở khóa điện thoại của Giang Dã.
Dựa vào số điện thoại đó, tôi tìm ra người gọi trong ứng dụng mạng xã hội của ấy.
Là một .
Ảnh đại diện là nhân vật anime dễ thương, biệt danh “Tiểu Đào Tử”, không có ghi , và đã bật chế độ tắt thông báo tin nhắn.
Khung trò chuyện giữa họ rất sạch sẽ.
Chỉ có một tin nhắn chưa đọc “Em nhớ rồi.”
Chỉ bốn chữ đó thôi, tim tôi bỗng chốc thắt lại.
Tôi nghĩ, có lẽ, Giang Dã đang ngoại .
Bàn tay cầm điện thoại bỗng trở nên run rẩy, vô lực.
Tôi bấm vào trang cá nhân của đó.
Ảnh bìa có lẽ là hình của ta—tóc búi cao, chu môi đáng , tràn đầy sức sống tuổi trẻ, thực sự rất xinh đẹp.
Tôi không kỹ, chỉ lấy điện thoại của mình chụp lại một tấm.
Bài đăng của ấy không ít.
Tôi lướt nhanh, rồi dừng lại ở một bài viết.
Cô ấy viết: “Chuyển khoản cho em chỉ cần 199 thôi, nhiều hơn một đồng cũng không !”
Bên dưới là một ảnh chụp màn hình.
Là đoạn tin nhắn giữa ấy và Giang Dã.
Ghi của ấy: Người nuôi công chúa.
Cô ấy hỏi Giang Dã: “Anh hứa chuyển cho em 199 đâu?”
Giang Dã chuyển khoản 20.000.
Cô ấy không nhận, trả lại.
“Em chỉ cần 199!”
Giang Dã gửi một loạt dấu chấm lửng, cuối cùng vẫn chuyển đúng số tiền đó.
Cô ấy : “Anh biết 199 có ý nghĩa gì không? Nghĩa là em muốn bên mãi mãi!”
Tôi không biểu lộ cảm gì, chỉ lặng lẽ chụp lại.
Thoát khỏi trang cá nhân của ấy, tôi vào lịch sử giao dịch của Giang Dã.
Xem lại tất cả những lần chuyển khoản giữa hai người họ.
Từng khoản, từng khoản, kéo mãi không hết.
Khoản lớn nhất là 50.000 mỗi đầu tháng, duy trì suốt ba tháng liền.
Ngoài ra, còn có một vạn, hai vạn, một nghìn, hai nghìn, một trăm, hai trăm, vô số lần giao dịch.
Bao gồm cả những con số đặc biệt: 199, 520, 1314.
Tôi chụp lại từng giao dịch một.
Cả quá trình, tôi rất bình tĩnh.
Thậm chí trước khi thoát ra, tôi còn nhớ đánh dấu tin nhắn của họ là chưa đọc.
2
“Sao thế? Nghĩ gì mà ngẩn người ra ?”
Giang Dã từ phòng tắm bước ra, vừa lau tóc vừa tôi khó hiểu.
Tôi hoàn hồn lại.
Ngước mắt lên ấy.
Anh ấy chỉ quấn một chiếc khăn tắm, vai rộng eo hẹp, cơ bụng tám múi.
Giang Dã luôn giữ dáng rất tốt.
Có người còn ghen tị với tôi: “Chỉ cần ta không người phóng hỏa, còn có gì không thể tha thứ chứ? Hơn nữa, ta lại còn chung thủy với cậu như !”
Tôi cũng từng nghĩ rằng ấy chỉ có mình tôi.
Nhưng giờ lại, đó chỉ là tôi tưởng .
“À, lúc nãy có người gọi , không gì rồi cúp máy. Anh có muốn xem không?”
“Chắc là cuộc gọi rác, đừng để ý.”
Giang Dã bình thản nhận lấy điện thoại.
Anh ấy ném khăn tắm vào giỏ đồ bẩn, rồi cầm hộp thuốc lá trên bàn.
“Anh ra ban công hút một điếu.”
Vì tôi không thích mùi thuốc lá, nên ấy luôn ra ban công hút.
Thì ra, ấy không phải thực sự đi hút thuốc.
Chỉ một lúc sau, Giang Dã quay lại.
Vừa thay quần áo, ấy vừa với tôi:
“Vợ ơi, ra ngoài có việc gấp, tối em không cần chờ cơm đâu.”
“Có chuyện gì ?”
“Máy móc bên chỗ Hải có vấn đề, không biết sao mà lúc thử thì vẫn ổn, đến tay ấy thì lúc thì bị sọc, lúc thì nhấp nháy. Anh phải qua xem sao, nếu muộn quá thì ngủ lại bên đó luôn.”
“Tổng giám đốc Chu có đi cùng không?”
“Có!”
Chân thực quá nhỉ!
Có sự việc, có lý do, thậm chí còn có cả nhân chứng.
Tôi gật đầu.
“Anh đi cẩn thận nhé.”
3
Giang Dã đi rất vội.
Tôi chằm chằm vào bức ảnh cưới trên tường rất lâu.
Tôi thật sự không hiểu.
Tại sao?
Tại sao Giang Dã lại ngoại ?
Còn kia…
Cô ta là ai?
Gương mặt của ta, những giao dịch giữa ta và Giang Dã, những bài đăng trên mạng xã hội…
Từng hình ảnh vụt qua trong đầu tôi.
Đột nhiên, tôi nắm bắt điều gì đó.
Tôi vội vàng lấy điện thoại ra.
Cô này…
Tôi đã gặp rồi!
4
Đó là chuyện khoảng nửa năm trước.
Giang Dã bị bắt vào đồn cảnh sát vì đánh nhau.
Tôi đến bảo lãnh ấy.
Anh ấy không sao, chỉ bị trầy một vết nhỏ trên gò má.
Nhưng trạng thái của ấy rất tệ, ánh mắt hung dữ, cả người tràn đầy sát khí.
Phải là, ngoài thời niên thiếu của ấy, tôi chưa từng thấy Giang Dã như .
Anh ấy đánh đối phương đến mặt mũi bầm dập, là biết đã ra tay rất mạnh.
Người kia gào lên đòi xin lỗi, đòi bồi thường.
Giang Dã khẩy một tiếng đầy khinh bỉ.
Nếu không bị tôi kéo lại, ấy có lẽ đã lao lên tiếp tục đánh.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, tôi dẫn ấy ra ngoài.
Bất ngờ có một mặc đồng phục lao đến.
Cô ta cúi đầu cảm ơn rối rít:
“Anh ơi, nếu hôm nay không có , em thật sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Em cảm ơn rất nhiều!”
Tôi sững lại, sang Giang Dã.
Khuôn mặt ấy tràn đầy khó chịu.
“Khuyên mau đổi việc đi.”
Cô lộ vẻ bất lực.
“Nếu có lựa chọn khác, em đâu muốn công việc này…”
Giang Dã càng khó chịu hơn, thô bạo ngắt lời ta.
“Không liên quan đến tôi, tùy !”
Hôm đó, Giang Nguyện đi cùng tôi.
Lúc Giang Dã hất tay ra, sải bước rời đi, Giang Nguyện kéo tôi lại:
“Cậu không thấy ta có ba, bốn phần giống cậu à?”
Tôi bật , cảm thấy ấy nghĩ nhiều quá.
Nhưng vẫn không nhịn ngoái đầu ấy thêm lần nữa.
Hình ảnh trong ký ức trùng khớp với bức ảnh trước mắt tôi.
Chính là ta.
5
Giang Dã cả đêm không về.
Đến tận tối hôm sau mới quay lại.
Anh ấy mang cho tôi một suất lẩu cay.
“Là quán em thích nhất đó, xếp hàng cả buổi mới mua . Em ăn đi, đi tắm đây!”
“Ừ!”
Giang Dã vào phòng tắm.
Tôi cầm theo chìa khóa dự phòng, xách hộp đồ ăn, đi thẳng xuống tầng hầm đỗ xe.
Chiếc xe vừa rửa sạch, không một hạt bụi.
Ghế phụ điều chỉnh đúng vị trí mà tôi hay ngồi.
Dường như chẳng có gì bất thường.
Nhưng đó không phải thứ tôi quan tâm, tôi muốn kiểm tra camera hành trình.
Tôi xem lại toàn bộ video từ hôm qua đến hôm nay.
Giang Dã lái xe đến khu đại học phía Nam thành phố.
Anh ấy gọi cho đó, hai chữ:
“Xuống đi!”
Cô ta nhảy chân sáo lên ghế phụ.
Tiếng hôn, tiếng thở dốc vang lên.
“Có đụng vào con mụ già đó không?”
“Câm miệng!”
“Rốt cuộc là có hay không?”
Giọng Giang Dã khàn đặc, đầy ham muốn.
“Em nghĩ sao?”
Cô đắc ý:
“Tất cả đều là của em!”
“Một lát nữa đừng có mà van xin!”
Tốc độ xe chạy thể hiện rõ sự vội vã của người lái.
Xe dừng lại ở một khu dân cư gần trường đại học.
Camera ghi lại hình ảnh tiếp theo là vào sáng hôm sau, lúc 10 giờ.
Chỉ có một mình Giang Dã.
Video vẫn lặng lẽ phát.
Tôi ngồi cứng đờ trong xe, cả người căng cứng đến mức đau nhức.
Tôi định tắt video thì điện thoại trong đó vang lên.
Là Chu Dịch Khâm, thân của Giang Dã.
“Cậu đâu rồi? Sao còn chưa tới?”
“Đang trên đường!”
“Chậc, trễ thế này, không giống phong cách của cậu nhỉ! Đừng là lại qua chỗ Tiểu Đào Tử nhà cậu đấy nhé?”
Giang Dã ừ một tiếng.
Chu Dịch Khâm có vẻ cạn lời:
“Không phải chứ? Tần suất này cũng cao quá rồi đấy? Cậu nghiêm túc thật à?”
Giang Dã bật .
“Nghiêm túc là sao? Chơi bời là sao?”
“Đừng giả vờ! Tôi cứ tưởng cậu chỉ vui thôi, ai ngờ còn duy trì lâu dài thế này? Cậu không phải chị Tô Hòa đến chết đi sống lại sao? Sao tự nhiên lại ngoại ?”
Câu hỏi này dường như khiến Giang Dã khựng lại.
Một lúc sau, ta mới lên tiếng:
“Tô Hòa 33 tuổi rồi!”
“Rồi sao?”
“Không biết tại sao… từ khi ấy bước qua tuổi 30, tôi cứ cảm thấy ấy… có chút bẩn bẩn!”
6
Đã bao lâu rồi Giang Dã không chạm vào tôi?
Tôi vừa hút thuốc vừa suy nghĩ.
Hình như từ nửa năm trước.
Lúc đó công việc của tôi bắt đầu bận rộn hơn.
Vì muốn thăng tiến, tôi tăng ca, thức đêm liên tục.
Mỗi ngày về nhà, tôi chỉ muốn ngủ.
Giang Dã ôm tôi, muốn hôn tôi.
Tôi đẩy ấy ra.
“Đừng loạn, em mệt quá rồi, để lần sau đi!”
Lần đầu tiên, ấy không để ý, thậm chí còn thương tôi.
Lần thứ hai, ấy có chút không vui, vẫn nhịn.
Lần thứ ba, ấy tức giận, đập cửa bỏ đi.
Sau đó tôi tìm thấy ấy trong quán bar.
Lúc đó tôi cũng nhận ra mình đã sai.
Thế nên tôi vòng tay ôm lấy cổ ấy, chấp nhận nụ hôn đầy thô bạo của .
Nhưng lần đó không hề ngọt ngào, thậm chí tôi còn thấy đau.
Giang Dã cũng cảm nhận , nên dừng lại nhanh chóng.
Đêm hôm ấy, ấy quay lưng về phía tôi, lần đầu tiên không ôm tôi khi ngủ.
Tôi bất lực, không biết thế nào để dỗ dành ấy.
Nhưng ấy lại nhanh hơn tôi một bước, tự an ủi chính mình.
Anh ấy là do vấn đề của bản thân, là do quá vội vàng.
“Em đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng để trong lòng, chờ em hết bận, chúng ta đi du lịch nhé!”
Tôi tưởng mọi chuyện đã ổn.
Anh ấy vẫn đối xử tốt với tôi.
Bạn thấy sao?