*Lưu ý: Nữ chính xưng hô – em vì hai người có hôn ước!! Còn Nam chính vẫn là em.
“Em ấy nhỏ như , thì biết cài gì?”
Tôi nhỏ giọng phụ họa: “Đúng, đúng……”
“Tôi là học sinh tiểu học đó, sao mà đánh thắng dì……”
Tôi cố ý bắt chước cái giọng châm chọc mỉa mai của ta.
“Cô, ……”
Tiêu Hân tức giận, nghiến răng nghiến lợi.
“Xin lỗi, đừng để tôi lại lần thứ hai.”
Quý Hoài Thanh nhẹ giọng , trong giọng không hề có ý muốn thương lượng.
Tiêu Hân giãy giụa vô ích, sắc mặt tái nhợt, cuối cùng ta cúi đầu, giọng run rẩy:
“Xin… xin lỗi.”Tôi cực kỳ hài lòng.
Quý Hoài Thanh cũng đưa tôi rời khỏi cái chốn thị phi này.
Trên đường về nhà, bên trong xe vô cùng im ắng.
Tôi lén liếc Quý Hoài Thanh, tôi phát hiện đang nghiêm túc tôi.
“Bé ngoan, sau này đừng dối nữa.”
“Em không……”
Khi đối diện với ánh mắt của , tôi không dám bao biện nữa.
Chắc cũng thấy chuyện gì đã xảy ra.
“Dạ.”
Nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy không phục.
“Ai bảo ta chọc em trước?”
Càng nghĩ càng thấy giận.
“Cô ta em không có ngực cũng chẳng có mông, giống y như học sinh tiểu học.”
Quý Hoài Thanh buồn , khóe môi hơi cong lên.
“Nhưng hình như, đâu có sai.”
“Chú, , !”
Tôi không biết phải phản bác như nào, cuối cùng chỉ không phục, cãi lại một câu.
“Em vẫn còn nhỏ.”
“Ừ.”
Ừ cái gì mà ừ, ý gì đây?
“Nếu hôm nay không thấy hết mọi chuyện, xong ta em bắt nạt ta, thì sẽ gì?”
Tôi không nhịn mà hỏi .
“Anh sẽ nghe em trước.”
“Em gì, cũng tin à?”
“Đương nhiên.”
“Vậy sao hôm nay còn……”
Rõ ràng biết tôi không sao cả, vẫn bảo vệ, bênh vực tôi.
“Anh chỉ muốn để em biết, luôn đứng về phía em. Mọi lúc, mọi nơi.”
Anh khẽ thở dài, trong ánh mắt hiện lên một tia cảm phức tạp, nhẹ giọng :
“Bé ngoan, tin em sẽ không vô cớ sự với người khác, cũng sẽ không chủ tổn thương người khác. Nhưng có rất nhiều cách để giải quyết, dùng bạo lực và lời dối không phải là cách giải quyết tốt nhất.”
Tôi nghe , trong lòng vừa cảm thấy vừa cảm thấy áy náy. Dù cách đó, vào ngay lúc đó khiến tôi cảm thấy thoải mái, khi nghĩ lại thì cách tôi xử lý mọi chuyện đúng là có hơi bốc đồng và trẻ con.
Tôi cúi đầu, lí nhí: “Em biết rồi, .”
Nhưng cứ nghĩ đến Tiêu Hân, trong lòng tôi vẫn cảm thấy thấy khó chịu.
“Chú, em ghét ta.”
“Chú thì sao?”
Hắn buồn : “Vậy thì cũng ghét ta.”
Trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.“Chú, em thích .”
Bạn thấy sao?