*Lưu ý: Nữ chính xưng hô – em vì hai người có hôn ước!! Còn Nam chính vẫn là em.
Vì câu “Đến lúc đó rồi ” của , mà trái tim tôi vui vẻ nhảy nhót. Khóe môi tôi cong lên.
Anh gõ đầu tôi, có hơi bất đắc dĩ.
“Vậy nên nhỏ à, em có thể ngoan ngoãn, học tập chăm chỉ không?”
“Được, ạ, em đảm bảo sẽ chăm chỉ học tập, ạ.”Còn chưa đầy hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học.
Tôi âm thầm đếm đầu ngón tay, đếm xem còn bao nhiêu ngày nữa là chúng tôi có thể ở bên nhau.
Dĩ nhiên, tôi cũng bắt đầu chăm chỉ học tập.
Sau khi trải qua trò hề dở khóc dở ở trường, Trình Phi Vũ mà vẫn chưa chịu dừng lại.
“Hạ Hạ, tôi nghiêm túc đấy.”
Ngày nào cậu ấy cũng bám đuôi tôi, không rời.
“Tôi không thích cậu, thật đấy.”
“Vậy cậu thấy tôi có điểm nào chưa tốt, tôi có thể sửa mà?”
Cậu ấy không chịu lùi bước.
Tôi thẳng:
“Tôi thích người lớn tuổi, trưởng thành, thành thục.”
“Tôi lớn hơn cậu hai tháng đấy, không……không đủ thành thục à?”
Cậu ấy vừa xong câu đó, tôi suýt nữa thì bật thành tiếng.
“Trình Phi Vũ, hiện tại, tôi đã có người mình thích rồi.”
Trên mặt cậu ấy hiện lên một tia mất mát, rất nhanh chóng đã lấy lại quyết tâm:
“Anh ta là ai? Tôi muốn cạnh tranh công bằng.”
Tôi:……
“À phải rồi Hạ Hạ, giờ cậu đang ở nhà cậu à?”
Tôi gật đầu.
Cậu ấy cứ muốn rồi lại thôi.
“À thì…… cậu cho tôi số điện thoại của cậu không……”
“Mẹ tôi…… rất thích ấy……”
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Trình Phi Vũ, tôi mới 28 tuổi! Mẹ cậu bao nhiêu tuổi rồi? Cậu tôi ấy à?”
Trình Phi Vũ xấu hổ gãi đầu.
“Mười tuổi…… đúng là hơi lớn thật, mẹ tôi , bà ấy thích người nhỏ tuổi.”
Tôi không biết nên khóc hay nên , hình như tôi và Quý Hoài Thanh cũng hơn kém nhau 10 tuổi?
Tôi lẩm bẩm:
“Hình như chênh lệch 10 tuổi cũng không nhiều lắm……”
“Phải không, nên Hạ Hạ à, cậu đồng ý cho cậu ở bên cạnh mẹ tôi đúng không?”
Cậu ấy vui vẻ y như đứa ngốc, đôi mắt sáng ngời, chờ mong.
“Sau này chúng ta sẽ là người một nhà.”
Tôi: “Cút!!!”Quý Hoài Thanh đến đón tôi tan học, buổi tối có việc, bảo tôi ở nhà đợi .
“Em không muốn.”
“Em muốn đi cùng .”
Anh có hơi bất đắc dĩ đáp: “Em ngoan ngoãn ở nhà đi, chỗ đó không phù hợp với học sinh như em đâu.”
Tôi vừa nghe xong, thì trong đầu rung lên một hồi chuông cảnh báo.
Chỗ nào?
“Vì sao em không đi ?”
“Chú muốn đi tìm người phụ nữ khác đúng không?”
Anh nghe thế, thì trên khuôn mặt hiện lên một tia bất lực.
Bạn thấy sao?