*Lưu ý: Nữ chính xưng hô – em vì hai người có hôn ước!! Còn Nam chính vẫn là em.
Chủ nhiệm lớp giải thích, Quý Hoài Thanh gật đầu liên tục.
Mẹ của Trình Phi Vũ lại không kìm mà .
“Thưa thầy, tôi biết con trai tôi đã thích Hạ Hạ lâu rồi, tôi cũng thích nhóc Hạ Hạ.”
“Tôi không có ý kiến gì hết, tôi đồng ý, chấp nhận cuộc hôn nhân này.”
Nói xong, dì ấy về phía Quý Hoài Thanh, hai mắt bỗng tỏa sáng.
“Chú của Hạ Hạ, cũng không có ý kiến gì đâu nhỉ?”
Tôi hận mình không thể tìm một cái hố để chui vào.
Nhưng Quý Hoài Thanh vẫn duy trì thái độ bình tĩnh, trước sau như một:
“Tôi có ý kiến.”
Nụ trên mặt mẹ Trình Phi Vũ cứng đờ, may mà dì ấy là người dễ tính.
“Ầy, của Hạ Hạ à, bọn nhỏ lớn cả rồi, phụ huynh như chúng ta đừng phong kiến quá, nên bao dung, thoải mái với chúng nó chút.”
“Xin lỗi, tôi không bao dung, thoải mái .”
Sắc mặt Quý Hoài Thanh tối đi, giọng mang theo sự lạnh lùng.
“Nhiệm vụ hiện tại của Lâm Tri Hạ là học hành.”
Bầu không khí bỗng trở nên lúng túng, ngại ngùng.
Chủ nhiệm lớp vội vàng đứng ra giải hòa:
“Được rồi, nếu các vị phụ hunh đã biết hết rồi, thì bọn nhỏ về cũng nên suy nghĩ kỹ về tác của việc sớm, việc học vẫn là quan trọng nhất.”Sau khi ra khỏi trưởng, tôi cẩn thận đi theo phía sau Quý Hoài Thành, thở cũng không dám thở mạnh.
Trình Phi Vũ và mẹ cậu ấy đi phía trước, tiếng họ chuyện có hơi lớn.
“Ây ui coi trai à, của Hạ Hạ đẹp trai ghê hồn.”
“Hay là như này, con theo đuổi Hạ Hạ, mẹ theo đuổi con bé, mẹ con chúng ta cùng nhau nỗ lực!”
Tôi nghe họ mà thấy nhức nhức cái đầu.
Sắc mặt Quý Hoài Thanh càng ngày càng u ám.
Lên xe rồi, cuối cùng cũng chịu mở miễng:
“Lâm Tri Hạ, sớm, xong gọi vị hôn phu đến họp phu huynh cho em, gan em to đến mức nào ?”
Tôi cúi đầu, lí nha lí nhí:
“Em không có.”
“Không có? Vậy chuyện hôm nay là như nào?”
Ngữ khí của có hơi nghiêm khắc.
“Em cũng không biết cậu ấy sẽ như .”
Tôi cắn môi
“Chú cũng biết, người em thích là mà……”
Tôi còn chưa thèm đâu, chải chuốt gì mà kỹ , đi họp phụ huynh có tý thôi mà đã có thêm người theo đuổi.
Anh trầm mặc một lúc.
“Em phải nhớ, hiện tại, nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu của em là thi đại học, đừng suy nghĩ lung tung.”
Tôi không cam lòng, hỏi lại :
“Vậy thi đại học xong thì sao?”
“Chúng ta có đương không?”
Anh thở dài, trong giọng mang theo vài phần bất lực:
“Đến lúc đó rồi .”
Bạn thấy sao?