*Lưu ý: Nữ chính xưng hô – em vì hai người có hôn ước!! Còn Nam chính vẫn là em.
Lúc bé, ông nội Quý hay hỏi tôi muốn chọn ai, ông :
Anh trai đẹp trai, sẽ biết kiếm tiền, tính cách tốt.
Em trai thì đẹp trai.
Tôi chẳng quan tâm có đẹp hay không, lúc đó tôi chỉ thích người lớn tuổi thôi.
Tuổi càng lớn thì càng có quyền.
Rồi bố đột ngột qua đời, Quý Hoài Thanh là người đón tôi từ lễ tang về nhà.
Anh chăm sóc tôi rất tốt.
Tôi ỷ lại vào , cũng rất thích
Nhưng luôn giữ bộ dáng lạnh lùng, cấm dục, cổ hủ, nhàm chán.
Dù tôi có trêu chọc, tán tỉnh như nào, cũng chỉ lạnh lùng nhắc nhở tôi.
“Đi học đi.”
Sáng sớm, Quý Hoài Thanh lôi tôi ra khỏi giấc mộng đẹp.
Cảm ghét học leo lên đến đỉnh.
“Chú, chúng mình kết hôn đi……”
Anh vô , nhắc nhở tôi:
“Dù có kết hôn thì vẫn phải đi học.”
Tôi khóc huhu, chấp nhận rời giường.
Anh lái xe đưa tôi đến trường.
Tôi vừa ngáp vừa ăn sáng trên xe .
Sau khi trong nhà xảy ra truyện, tôi xin nghỉ một thời gian dài.
Sau khi nghe tin của tôi, trong giờ học, Trình Phi Vũ chẳng biết ôm đâu ra một bó hoa hồng bự, bỗng rầm một cái, quỳ xuống trước mặt tôi.
Tôi hoang mang, bối rối.
Cậu ấy ôm hoa, mặt đỏ bừng.
“Hạ Hạ, tôi biết, mất, cậu rất buồn………… cậu vẫn còn có tôi……”
“Từ ngày đầu tiên nhập học, tôi, tôi đã thích cậu…… cậu……cậu tôi nhé?”
“Tôi, sau này..tôi sẽ chăm sóc cậu thật tốt!”
Mọi người xung quanh ồn ào, hò hét đến chói tai:
“Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Tôi thấy nhức cả đầu……
Mấy cái đứa này cái gì , mất mặt quá trời……
“Học sinh lớp nào đấy? Đang gì đó!”
Một tiếng quát lớn đầy nghiêm khắc vang lên.
Móa ơi, chủ nghiệm khối đến rồi……
Đám đông vây xem chạy toán loạn.
Đen cái là tôi và Trình Phi Vũ bị mới lên văn phòng ngồi rồi.
Đen hơn nữa là hai chúng tôi bị mời phụ huynh.
Đen hơn, hơn, hơn nữa là người đến là Quý Hoài Thanh.
Anh mặc âu phục chỉnh tề, người cao chân dài, đứng ở trong văn phòng siêu cấp chói mắt.
“Xin lỗi thầy, đã phiền thầy rồi.”
Anh lễ phép, lịch sự chào hỏi chủ nhiệm lớp.
Tôi và Trình Phi Vũ đứng trong góc tường, giống y như hai chim non, cúi thấp đầu.
“Anh đây là gì của học Lâm Tri Hạ?”
Chủ nhiệm lớp Quý Hoài Thanh hỏi.
Ánh mắt như có như không, lướt qua tôi.
“Tôi là ——”
Tôi căng thẳng, cướp lời :
“Thưa thấy, đây là…… em……”
Tôi lý nhí, lén lút liếc Quý Hoài Thanh một cái, tôi thấy biểu cảm của vẫn y như cũ, vô cùng bình tĩnh, tự nhiên.
“Bọn trẻ con ở cái tuổi này có cảm với khác giới là chuyện bình thường, giờ đang là thời điểm quan trọng của các em ấy, không thể để việc sớm ảnh hưởng đến việc học , hôm nay, mời hai vị phụ huynh đến đây cũng vì hy vọng mọi người có thể để ý đến các em ấy nhiều hơn một chút.”
Bạn thấy sao?