Năm thứ 3 đi du học, sau khi học đủ tín chỉ tôi có thể tốt nghiệp.
Trong một năm này, có người nào đó đến đây càng ngày càng thường xuyên.
Giáng sinh năm nay, tôi xem cuộc phỏng vấn của thông qua kênh truyền thông trong nước.
Người dẫn chương trình tò mò hỏi về dự định liên quan đến hôn nhân. Anh rồi , không còn trẻ nữa, đúng là nên kết hôn rồi.
Tin tức vừa đăng lên, truyền thông đã sôi nổi đồn đoán về đối tượng kết hôn của .
Tất cả đối tượng đều phù hợp với , môn đăng hộp đối, tuổi tác xấp xỉ nhau, xứng đôi vừa lứa.
Tin đồn thì cứ thật thật giả giả, năm nay đã ngoài 30 rồi, đúng là đã sớm đến cái tuổi thành gia lập thất rồi.
Như lời bố vào năm đó, là người thừa kế, nên chọn một người vợ có lợi cho sự nghiệp của mình. Giữa những gia đình trâm thế phiệt, mạnh kết hợp với mạnh mới là tối đa hóa lợi ích.
Giữa chúng tôi, dù có theo góc độ nào, cũng thấy không thích hợp.
Chỉ là một phần cảm đơn thuần, có thể vượt qua lợi ích tiền tài sao?
Tôi không biết, cũng không hiểu.
Bạn bè thấy tâm trạng tôi không tốt, rủ tôi ra ngoài thả lỏng.
Ngôi sao tôi thích nhất, có một buổi diễn ở thành phố bên cạnh.
Lần đầu tiên sau khi tôi lên đại học, tôi trốn học.
Trên đường đi, tôi vừa hồi hộp vừa khẩn trương.
Ở buổi diễn, tiếng người ồn ào, tiếng hò hét chói tai, trong chớp mắt, mọi phiền não đều để lại phía sau.
Sau khi buổi diễn kết thúc, cả nhóm đến một quá bar ở đó để xõa.
Khi tôi đang nhảy hết mình, thì điện thoại reo lên không ngừng.
“Tan học chưa?”
Đầu bên kia truyền đến giọng tra hỏi.
Tôi hít một hơi thật sâu, giữ bình tĩnh:
“Dạ, vừa mới…… vừa mới tan học……”
Anh khẽ :
“Ngoan, quay đầu lại.”
Tôi đầy nghi ngờ quay đầu lại, trong nháy mắt, tôi sững sờ.
Sao Quý Hoài Thanh lại đến đây……
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, tôi đã bị xách ra ngoài.
Mãi cho đến khi cửa phòng khách sạn đóng lại cái rầm, tôi mới phản ứng lại.
Hình như thực sự rất tức giận.
“Chú, em sai rồi……”
Anh khẽ ừ một tiếng, ánh mắt dừng lại trên chiếc váy ngắn của tôi.
“Trẻ con mắc lỗi có cần phải không?”
Tôi sợ đến mức lắc đầu liên tục:
“Huhu không cần đâu ạ, em không bao giờ dối nữa……”
Anh tôi, như không :
“Vừa nãy em nhảy như nào, nhảy lại đi.”
“Không muốn……”
Giọng trầm thấp, nghiêm túc.
“Không nghe lời à?”
Nói xong, tay đặt lên trên mông tôi
“Huhu ơi, em sẽ không bao giờ trốn học nữa……”
“Gọi gì cơ?”
“Quý Hoài Thanh……”
“Chồng ơi……”
“Daddy……”
Anh thong thả, ung dung gỡ nút thắt ra, bàn tay dày rộng xoa sau eo tôi, ánh mắt lạnh lùng nguy hiểm.
“Bé ngoan, tự mình ngồi lên đi.”
Đêm đã đến, ánh đèn lay , giọng khàn khàn, hỏi đi hỏi lại:
“Who’s daddy’s girl?”
Anh, , ……
Cởi quần áo ra, đúng là không phải người.
Đàn ông già 30 tuổi, quá là đáng sợ.
“Huhuhu, em biết sai rồi.”
“Tất cả là do em đọc tin tức của , nó khiến em không vui, chứ trước đây em chưa bao giờ trốn học.”
Sau khi thỏa mãn, ôm mặt tôi, hôn liên tục, như thể hôn không bao giờ đủ.
“Tin tức đều là tin giả, em đừng suy nghĩ lung tung.”
“Nhưng bố từng , nên cưới một người vợ môn đăng hộ đối……”
“Bé ngoan, những chuyện này cứ giao cho , em nên nghĩ những chuyện mình nên nghĩ.”
“Em nên nghĩ cái gì?”
“Nghĩ xem thích trang sức như nào, thích váy cưới như nào, thích lễ cưới tổ chức theo phong cách nào. Đó mới là những chuyện em nên nghĩ.”
Ngày tổ chức lễ tốt nghiệp, đứng cách tôi không xa, lặng lẽ tôi.
Giống như năm đó, đứng ở ngoài cửa điểm thi đại học đợi tôi.
Anh giống đồng hành, cũng giống như người thầy, người hướng dẫn cuộc đời tôi.
Từ xa lại, như đang , nhỏ của trưởng thành rồi.
Giống như năm tôi 18 tuổi, sau khi nộp bài thi xong, tôi vội vàng chạy về phía .
Tôi ôm , tôi luôn tìm cảm giác an tâm và yên lòng từ trên người .
Chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út đón lấy ánh mặt trời, rồi tỏa ra ánh sáng rực rỡ, lấp lánh.
Anh cúi đầu, dịu dàng:
“Bé ngoan, tốt nghiệp rồi, kết hôn trước không? Dù sao cũng không còn trẻ nữa.”
Tôi cố ý trêu :
“Ò, cũng đúng, không còn trẻ nữa rồi, nên xem xét đến chuyện sinh cục cưng rồi nhỉ? Nghe đồn chất lượng thứ đó sẽ càng ngày càng kém ~”
Ánh mắt tối đi, nhắc nhở tôi:
“Bé ngoan, đừng tự mua khổ vào người.”
“Chuyện con cái không vội, em còn trẻ. Cứ chuyện mình muốn đi, muốn học tiếp cũng , học trong nước hay ở nước ngoài đều .”
Anh :
Anh hy vọng của luôn tự do và tươi vui.
HẾT.
Bạn thấy sao?