Trình Phi Vũ không biết có bị kinh không, mà lại bay đến đây.
Gọi hoa mỹ là đi trải nghiệm văn hóa nơi xứ người, muốn tôi hướng dẫn viên du lịch cho cậu ấy, bù đắp cho chuyện tôi nợ cậu ấy.
Năm đó, cậu ấy hỏi tôi học đại học ở đâu, tôi với cậu ấy tên một trường ở thành phố. Kết quả là cậu ấy đăng ký vào một trường đại học trong nước, còn tôi chạy ra nước ngoài.
Cũng coi như là tôi đã bẫy cậu ấy.
Sau này, cậu ấy cậu ấy không ngại xa, tôi thẳng với cậu ấy chuyện của tôi và Quý Hoài Thanh.
Cậu ấy cực kỳ khiếp sợ: “Hạ Hạ, ấy lớn hơn cậu 10 tuổi đấy, lúc cậu 20 tuổi thì ấy đã 30 rồi.”
Tôi khó hiểu: “Vậy thì sao?”
“Người lo lắng phải là ấy chứ?”
Cậu ấy gãi đầu: “Hình như cũng đúng……” Nhưng vẫn nghĩ không ra.
“Cậu bị phức cảm Electra* à, đi thích người già như ……”(戀父: Phức cảm Electra –một thuật ngữ tâm lý học chỉ tâm lý của con ghét mẹ, thích bố, tranh giành bố với mẹ.)
Không thể rõ là vì sao.
Tôi chỉ nhớ trong lễ tang của bố, đến đón tôi về nhà. Vóc dáng rất cao, cả người toát lên vẻ lạnh lùng, khí chất mạnh mẽ, bộ dáng người sống chớ lại gần.
Tôi nhút nhát, sợ sệt gọi là “Chú”
Lúc đó tâm trạng tôi buồn bã, chán nản, mỗi ngày đều chỉ biết ngẩn ngơ ra bên ngoài cửa sổ.
Anh chỉ lẳng lặng ở bên cạnh tôi.
Mãi đến một đêm mưa giông gió bão, tôi bỗng bật khóc.
“Chú ơi, em không có nhà.”
Anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, với tôi:
“Từ nay về sau, đây là nhà của em.”
Anh chăm sóc tôi rất tốt, cũng dạy tôi rất nhiều điều.
Tôi biết ơn , dựa dẫm vào .
Và cũng rất thích .
Dù hiện tại, đã xa cách gần hai năm, tôi không còn ỷ lại vào nữa. Nhưng tôi vẫn luôn nhớ .
16 (Vì quan hệ cả hai đã dịu lại, nữ chính lại quay về cách xưng hô – em)Đến Giáng Sinh tuyết rơi, gọi điện đến.
“Sao giọng khàn thế?”
“Bị nhiệt.”
“Mấy hôm tới đừng ăn cay.”
Sau khi hỏi thăm một lượt, tôi thẳng:
“Trình Phi Vũ đến tìm em, , em cảm thấy cậu ấy rất tốt, muốn thử một lần.”
Khi nghe những lời đó, chẳng có phản ứng gì, chỉ đáp lại một tiếng ừ.
Sau vài hôm hướng dẫn viên du lịch cho Trình Phi Vũ, tôi mệt mỏi, kiệt sức, trực tiếp ném cậu ấy đến khách sạn.
Chẳng bao lâu sau, cậu ấy đã gọi cho tôi liên tục.
“Lâm Tri Hạ, đây là cái món quái gì thế này?”
“Cậu mau đến cứu tôi.”
Kết quả là, tôi vừa mới đến khách sạn không bao lâu, cửa đột nhiên bị đạp tung.
Quý Hoài Thanh đứng ở ngoài cửa, trong mắt như mang theo sát ý. Hai đứa đang ăn vụng ngay lập tức sững sờ, đờ cả người.
Bạn thấy sao?