*Lưu ý: Nữ chính xưng hô – em vì hai người có hôn ước!! Còn Nam chính vẫn là em.
Tôi vui vẻ, muốn tiến đến ôm , lại nhắc nhở tôi.
“Đừng loạn.”
Lại như rồi……
Tôi xoa xoa vết bầm trên đầu gối, dù còn hơi đau, nhớ đến hình ảnh bao che bảo vệ tôi, trong lòng tôi vẫn dâng lên cảm giác ngọt ngào.
Chỉ còn một tháng nữa là đến ngày thi đại học, Quý Hoài Thanh bắt đầu công cuộc giám sát tôi, ngày nào cũng học như đi**ên.
“Chú ơi, học mệt quá đi mất……”
Tôi ôm tập “Đề thi đại học 5 năm, đề mô phỏng 3 năm”, cuộc sống không còn gì luyến tiếc nữa rồi.
“Em không muốn đi học……”
Quý Hoài Thanh đặt tài liệu xuống, đi đến bên cạnh tôi.
“Bé ngoan, ai cũng biết tiêu tiền, ăn uống, vui chơi, chúng chỉ giúp lấp đầy khoảng trống về mặt tinh thần, chứ không giúp chúng ta gặt hái bất cứ thứ gì. Dù học rất mệt, khi em học, em sẽ có tri thức, mà những kiến thức đó là tài sản quý giá đi theo em cả đời.”
“Con người sẽ chỉ trưởng thành khi đã trải quay một loại trạng thái, đó là khi em cảm thấy khó chịu, không thoải mái.”
Anh luôn có một đống đạo lý. Nhưng tôi lại chẳng thể phản bác.
“Dạ vâng, đúng ạ.”
Tôi miễn cưỡng, nở một nụ thật tươi, lại mở sách vở ra, vùi đầu vào học hành.
Anh bê đến một cốc sữa ấm, đặt lên bàn học.
“Nghỉ ngơi một chút rồi học tiếp.”
Tôi dụi đôi mắt đau nhức, đống đề mình sai ở trước mặt, chán nản.
“Chú à, em thấy em ngâu quá, mãi mà không cái đề này.”
Quý Hoài Thanh nhẹ nhàng xoa đầu tôi:
“Bé ngoan, em đã rất tốt rồi, chỉ là cần thêm một chút thời gian và kiên nhẫn nữa thôi.”
Anh cầm đề thi, nghiêm túc giảng bài cho tôi nghe.
Thành tích mấy môn chính của tôi cũng không quá tệ, mấy môn phụ thì tệ đến mức không dám .
Tối nào, cũng ôn bài cùng tôi đến tận khuya.
Thành tích của tôi cải thiện rõ rệt.
Trước đây tôi chưa bao giờ thi quá 400 điểm, mấy bài thi thử gần đây, tôi đều hơn 400 điểm.
Dù trong mắt người khác, chuyện này cũng chẳng có gì đặc biệt, không đáng nhắc đến.
Nhưng với tôi, vượt qua chính mình, đó mới là tiến bộ thực sự.
Nhìn thành tích của bản thân càng ngày càng tiến bộ, chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy tự hào, có thành tựu.
Chỉ còn mấy ngày nữa là đến kỳ thi đại học.
Ban ngày, tôi cố gắng nhớ địa điểm thi, buổi tối khi về nhà thì hăng hái chiến đấu với những bài vẫn còn sai.
Trong thư phòng, Quý Hoài Thanh bận việc, tôi ngồi ở bên cạnh bài tập.
Chúng tôi chẳng gì nhiều.
Bạn thấy sao?