12
Chỉ trong nửa tháng, tôi đã thu dọn xong tất cả và lên chuyến bay đến Mỹ.
Căn hộ kia, tôi cũng nhờ bố mẹ rao bán giúp.
Mãi đến khi nhân viên môi giới đưa khách đến xem nhà, vô gặp Giang Dực hiếm hoi trở về, mới biết tôi đã đi du học.
Nghe hôm đó, gọi cho tôi hàng chục cuộc.
Chỉ tiếc rằng, tôi đang trên máy bay, điện thoại tắt nguồn, không hề hay biết.
Bạn thân để lại tin nhắn:
“Thường Thường, ấy đang đi khắp nơi tìm cậu.”
Xuống máy bay, tôi chỉ nhắn lại cho ấy một câu “Biết rồi”, sau đó mới mở khung chat của Giang Dực.
Trên màn hình, hàng chục cuộc gọi nhỡ, hơn một trăm tin nhắn.
Chằng chịt, toàn là những lời xin lỗi:
【Thường Thường, em đi du học rồi sao? Tại sao không với ?】
【Em học ở trường nào? Anh sẽ lập tức sang tìm em.】
【Anh biết em vẫn còn để bụng chuyện trước đây. Là sai, khiến em không có cảm giác an toàn. Anh hứa với em, sau khi dự án này kết thúc, sẽ nghỉ việc, không?】
【Thường Thường, trả lời đi.】
【Em hạ cánh chưa? Bên đó nhớ ý an toàn. Làm ơn, trả lời … Anh xin em.】
Suốt một tháng.
Tin nhắn của Giang Dực vẫn chưa từng gián đoạn.
Bạn thân với tôi, ấy cũng đã vào ở công ty đó, vị trí hành chính.
Còn Lâm Duệ, sau khi tôi rời đi, ấy lại quay về dự án.
Vì kể từ khi tôi đi, Giang Dực liên tục mắc lỗi, rõ ràng không thể tập trung vào công việc, nên lãnh đạo vẫn quyết định gọi Lâm Duệ quay lại hỗ trợ.
Nhưng điều đáng là, trong hàng trăm tin nhắn của Giang Dực, không hề nhắc đến chuyện này.
Cho đến một ngày, Lâm Duệ bất ngờ gửi lời mời kết cho tôi.
Cô ấy rất thẳng thắn, gọi điện thoại ngay khi tôi vừa chấp nhận.
“Xin lỗi nhé, Tô học muội, có phiền việc học của em không?”
“Không có, chị Lâm có gì cứ thẳng.”
“Tốt quá. Thực ra cũng không có gì lớn.”
Giọng của ấy qua điện thoại vẫn nhẹ nhàng và ôn hòa như mọi khi:
“Tôi chỉ muốn hỏi, về chuyện giữa em và Tiểu Giang, rốt cuộc em nghĩ thế nào?”
Tôi nghe mà có chút khó hiểu:
“Chuyện này liên quan gì đến chị sao?”
“Không, không phải như em nghĩ.”
Lâm Duệ vẫn giữ giọng điệu điềm tĩnh:
“Tôi chỉ muốn , giờ em đã ra nước ngoài học, thì có lẽ em nên tập trung vào việc học, đúng không?”
“Về chuyện giữa em và Tiểu Giang, tôi thực sự cảm thấy tiếc nuối.”
“Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng điều này không liên quan nhiều đến tôi.”
“Hôm nay gọi cho em, tôi cũng không có ý muốn xin lỗi gì cả.”
“Tôi chỉ muốn rằng, Tiểu Giang là người rất đơn giản, xin em đừng tổn thương cảm của ấy theo cách này.”
“Nếu em đã quyết định chia tay ấy để ra nước ngoài học, thì hãy dứt khoát một chút.”
“Như sẽ tốt cho cả hai.”
“Bây giờ ấy đang gặp khó khăn trong công việc, một phần nguyên nhân cũng là do em.”
“Nếu em thực sự không cần ấy nữa, thì nên để ấy chết tâm, chứ đừng cứ lửng lơ như thế này.”
“Như chỉ khiến cả hai thêm khổ sở.”
Thì ra, ấy để ý chuyện Giang Dực vẫn gửi tin nhắn cho tôi mỗi ngày.
Tôi vẫn chưa xóa WeChat của Giang Dực, chỉ vì chưa nghĩ ra cách để bàn bạc chuyện hủy hôn với .
Nhưng bây giờ…
Tôi bỗng nhận ra, chẳng cần phải bàn bạc gì nữa.
“Được, tôi hiểu rồi.”
Cúp máy xong, tôi xóa hết mọi liên lạc với Giang Dực.
Chuyện hủy hôn, cứ để gia đình tôi lo.
13
Tôi dồn toàn bộ tâm trí vào việc học.
Mới ra nước ngoài, mọi thứ xa lạ, khiến tôi dần quên đi nỗi đau cảm.
Sau khi tôi xóa liên lạc, thỉnh thoảng vào những đêm muộn, Giang Dực vẫn chuyển tiền vào tài khoản của tôi, kèm một dòng tin nhắn.
Tiền tôi nhận, tin nhắn tôi chưa từng trả lời.
Ba tháng sau, những khoản chuyển tiền và tin nhắn dần biến mất.
Bạn thân với tôi:
“Sau khi cậu chặn ta, ta với Lâm Duệ ngày càng gần nhau.”
“Chị ta mỗi ngày đều đưa cơm, che ô cho ta, chăm sóc tận đến mức ai cũng phát thèm.”
“Ban đầu, Giang Dực còn không có phản ứng gì.”
“Mãi đến khi ta lại bị ốm, chị ta đến nhà chăm sóc suốt một tuần liền.”
“Sau đó, hai người họ công khai hẹn hò.”
“Ghê tởm nhất là Triệu Viễn, ta còn cổ vũ rầm rộ, gì mà ‘Có nhân cuối cùng cũng thành đôi’, ‘Anh hùng khó qua ải mỹ nhân’.”
Đột nhiên, tôi nhớ lại hộp thuốc trong căn hộ của mình.
Không biết từ khi nào, nó đã ai đó sắp xếp lại ngay ngắn.
Thì ra, tất cả đều đã có dấu hiệu từ lâu.
Vừa chỉnh sửa bài luận song ngữ, tôi vừa với thân:
“Đừng nhắc đến họ nữa, tớ bận đến mức không có thời gian để nghe mấy chuyện này đâu.”
“Trong đầu toàn là thuật ngữ chuyên ngành, luận văn này khó viết chết đi .”
Nhưng sau đó, vẫn có vài người chung kể với tôi về họ.
Dường như sau nửa năm đương nồng nhiệt, Giang Dực và Lâm Duệ bắt đầu cãi nhau thường xuyên.
Nguyên nhân là vì Giang Dực vẫn giữ lại những món đồ tôi để lại trong căn hộ cũ.
Còn có một lý do khác – ta không thăng chức.
Vì những sai sót liên tục trong công việc lúc thất , phần mềm mà nhóm ta phát triển có một lỗi nghiêm trọng chưa phát hiện.
Sau khi ra mắt, công ty chịu tổn thất hàng triệu nhân dân tệ.
Nhưng cả nhóm chẳng ai phát hiện ra lỗi đó.
Kể cả Lâm Duệ, người lúc đó đang dốc sức theo đuổi ta.
Từ một sinh viên xuất sắc mọi người kỳ vọng, nhân tố tiềm năng của công ty lớn…
Anh ta rơi từ đỉnh cao xuống đáy vực, phải lại từ đầu.
Nhưng Lâm Duệ dường như không muốn tiếp tục ở bên một người vẫn còn vương vấn mối cũ và sự nghiệp thì lao dốc.
14
Một năm sau, tôi về nước.
Gia nhập tập đoàn của , đảm nhận vị trí Giám đốc Marketing.
Nhưng tôi không ngờ, lần đầu tiên gặp đối tác, người đại diện phía bên họ lại là… Lâm Duệ.
Cô ấy tôi thật lâu, như thể nhất thời không nhận ra.
Mãi đến khi cấp trên của ta mất kiên nhẫn, gõ mạnh lên bàn:
“Còn đờ ra đó gì? Đến lượt trình bày PPT rồi, quên à?”
Lúc đó, ấy mới hoàn hồn.
Nhưng khi bắt đầu thuyết trình, lại lúng túng mắc lỗi liên tục.
Sắc mặt cấp trên của ta rõ ràng càng lúc càng khó chịu.
Tôi chỉ mỉm :
“Bản PPT khá tốt.”
“Nhưng về dự án này, tôi vẫn có một số câu hỏi cần chị Lâm giải đáp.”
Ánh mắt ta tôi, rõ ràng chứa đầy sự thù địch.
Đến khi buổi họp kết thúc, cấp trên của ta cau có kéo ta rời đi.
Dù đang ở trong phòng họp, tôi vẫn có thể nghe rõ cuộc đối thoại bên ngoài.
“Lâm Duệ, hôm nay bị sao thế?”
“Không phải đã có kinh nghiệm việc ở công ty lớn sao? Chẳng lẽ lý lịch của đều là giả?”
“Chỉ một bài thuyết trình PPT đơn giản mà cũng không trôi chảy?”
“Tiểu Tổng hỏi gì cũng ú ớ không trả lời . Trước khi đến đây tôi đã bảo ôn tập lại rồi, ôn cái gì thế hả?”
Giọng ta vang lên, đầy khó xử:
“Không phải lỗi của tôi, mà là…”
Là cái gì?
Nhưng ta lại không tiếp nữa.
15
Sau buổi họp, thân hẹn tôi đi uống cà phê.
Tôi ngước tòa cao ốc đối diện.
Nơi này từng là giấc mơ cả đời của Giang Dực.
Cũng là nơi ta và Lâm Duệ từng cùng nhau nỗ lực.
“Đi thôi, để dẫn em đi ăn cùng nhóm.”
Giọng của vang lên trong ký ức.
Bạn thân chống cằm, nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi :
“Tớ nghe người ta kể, ban đầu Lâm Duệ để mắt đến Giang Dực là vì thấy ta là nhân tố tiềm năng, tương lai có thể thăng chức lên P8, thậm chí cao hơn.”
“Nhưng sau khi Giang Dực không lên chính thức rồi nghỉ việc, cả Lâm Duệ và Triệu Viễn cũng bị sa thải.”
“Nghe dự án của nhóm họ thất bại thảm , khiến công ty tổn thất không ít tiền.”
“Chậc chậc, chắc lo đương quá nên bỏ bê công việc.”
“Nhưng bị đuổi việc vẫn chưa phải chuyện đáng nhất.”
“Cậu biết không? Ban đầu Lâm Duệ điều vào trụ sở chính là nhờ có người tiến cử.”
“Người đó chính là trai cũ của chị ta.”
“Tên đó là một thiếu gia nhà giàu, lại không có ý định kết hôn. Hai người họ vốn đang đương yên ổn.”
“Cho đến khi Lâm Duệ lén chọc thủng bao…”
“Nhưng bị ta phát hiện.”
“Vậy là chị ta bị đá.”
“Nhưng như một kiểu bồi thường, ta đã giúp chị ta có công việc này.”
“Sau khi dự án thất bại, chị ta lại tìm đến trai cũ để nhờ giúp đỡ, lần này ta chẳng buồn đoái hoài.”
“Sau đó, chuyện này bị Giang Dực biết .”
“Anh ta chất vấn chị ta, kết quả là hai người cãi nhau.”
“Lâm Duệ còn trách ta, rằng chẳng lẽ trong lòng ta chưa từng nghĩ đến cậu sao?”
“Kết cục là cãi vã đến mức chia tay.”
Bạn thân khẽ, gõ nhẹ lên bàn:
“Nói xem, có phải là nhân quả báo ứng không?”
Tôi nghe xong, chỉ mỉm .
Trong lòng, lại bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Sau này, Giang Dực có tìm tôi.
Nghe ta biết tôi về nước, muốn gặp mặt xin lỗi.
Nhưng tôi không gặp.
Chỉ nhờ người gửi lại toàn bộ những món đồ ta từng để ở chỗ tôi.
Bởi vì, tôi lại sắp ra nước ngoài.
Theo sắp xếp của gia đình, tôi sẽ đi du học nâng cao, đồng thời hỗ trợ mở rộng thị trường quốc tế cho tập đoàn.
Chuyện cảm nam nữ, đối với tôi.
Đã không còn quan trọng như thời niên thiếu nữa.
Mong rằng sau bao nhiêu bão giông, cả và tôi đều có thể bước tiếp về phía trước.
HẾT
Bạn thấy sao?